Quảng cáo
3 câu trả lời 10695
"Buổi gặt chiều" là một bài thơ đặc sắc của nhà thơ Anh Thơ, thể hiện vẻ đẹp của thiên nhiên, sự giản dị nhưng vô cùng sâu sắc trong cuộc sống lao động của con người. Bài thơ không chỉ tả cảnh gặt mà còn phản ánh tình cảm, tâm trạng của người nông dân khi lao động vất vả dưới ánh hoàng hôn. Qua đó, Anh Thơ đã khắc họa được vẻ đẹp tinh tế và những cảm xúc mạnh mẽ trong công việc đồng áng, làm nên một bức tranh đẹp về cuộc sống lao động của người dân quê.
Bài thơ "Buổi gặt chiều" của Anh Thơ mở ra trước mắt người đọc một không gian thơ mộng, đẹp như tranh vẽ, nhưng cũng đầy vất vả và gian lao. Với ngòi bút tinh tế, nhà thơ đã miêu tả một cách chân thực những cảnh vật, đồng thời truyền tải những tình cảm yêu thương, gắn bó với mảnh đất, quê hương của người nông dân. Bài thơ không chỉ phản ánh những sắc thái cảm xúc của một buổi gặt mà còn là tiếng nói của lòng yêu đời, yêu lao động của con người.
Trong bài thơ, hình ảnh "buổi gặt chiều" được khắc họa rất rõ nét. Mở đầu, tác giả sử dụng một hình ảnh tả cảnh thiên nhiên rất nhẹ nhàng, thanh thoát:
“Bầu trời xanh thẳm gió mát,
Cánh đồng bát ngát một màu vàng.”
Ở đây, Anh Thơ đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên trong buổi chiều tà. Bầu trời xanh thẳm, gió mát và cánh đồng vàng mang lại cho người đọc cảm giác tĩnh lặng, thanh bình. Sắc vàng của lúa chín không chỉ là màu sắc của thiên nhiên mà còn là màu sắc của mồ hôi, công sức của những người nông dân sau một mùa vụ lao động vất vả.
Cảnh vật ấy không chỉ đẹp mà còn chứa đựng một sự bình yên, một sự hoàn thành công việc, gợi cho người đọc cảm giác ấm áp và thanh thản.
Trong buổi gặt chiều, hình ảnh người nông dân hiện lên không chỉ qua công việc, mà còn qua những cảm xúc dạt dào, đầy yêu thương. Nhà thơ miêu tả họ không chỉ là những người lao động mệt mỏi mà còn là những người có tâm hồn nhạy cảm, gắn bó sâu sắc với đất đai và công việc của mình:
“Lúa đã chín, tay thoăn thoắt,
Với tiếng cười rộn rã vang lên.”
Công việc gặt lúa tuy mệt nhọc, nhưng tiếng cười của người lao động lại thể hiện niềm vui, sự hài lòng với những thành quả đạt được. Đây chính là vẻ đẹp trong lao động, một niềm vui giản dị nhưng rất đỗi chân thành, thể hiện tình yêu thương của con người với thiên nhiên, với đất đai.
Qua những hình ảnh miêu tả về buổi gặt, ta thấy rõ tình yêu thiên nhiên, yêu công việc của người nông dân. Anh Thơ đã vẽ lên một bức tranh tuyệt đẹp của thiên nhiên trong cảnh gặt, đồng thời cũng khắc họa một bức tranh nội tâm của người lao động. Khi miêu tả cảnh vật và công việc lao động, nhà thơ không chỉ mô tả hiện thực mà còn truyền tải những tình cảm yêu thương và tự hào của người nông dân đối với mảnh đất và công việc của mình.
“Chiều buông xuống, ánh hoàng hôn tắt dần,
Những hạt lúa vàng như mật ngọt trong tay.”
Ở đây, ánh hoàng hôn dường như tượng trưng cho sự kết thúc của một ngày lao động. Nhưng những hạt lúa vàng không chỉ là thành quả của một mùa vụ mà còn là biểu tượng của sự vất vả, kiên trì, và tình yêu với nghề nông. Những hạt lúa ấy là sự đền đáp xứng đáng cho những công sức mà người nông dân bỏ ra.
Bài thơ "Buổi gặt chiều" của Anh Thơ không chỉ là một bức tranh thiên nhiên đẹp mà còn là một tác phẩm nói về tình yêu lao động, tình yêu quê hương đất nước. Qua những hình ảnh về cảnh sắc thiên nhiên và công việc lao động, Anh Thơ đã khéo léo thể hiện tâm hồn của người nông dân – những con người giản dị nhưng đầy nghị lực và tình yêu với đất đai, với công việc của mình. Đây là một bài thơ thể hiện vẻ đẹp của lao động, của những giá trị chân thực trong cuộc sống, khiến người đọc cảm nhận được niềm tự hào và tình yêu thương sâu sắc với mảnh đất quê hương.
Puskin từng viết: " Linh hồn là ấn tượng của tác phẩm. Cây cỏ sống được nhờ ánh sáng. Chim muông sống được nhờ tiếng ca, tác phẩm sống được nhờ tiếng lòng của người càm bút'. Phải chăng Anh Thơ đã để tiếng lòng mình cất lên trên trang viết qua bài thơ " Buổi gặt chiều" mở ra một bức tranh thiên nhiên và sinh hoạt lao động ở làng quê Việt Nam vào một buổi chiều mùa hè.
Ngụp lặn trong vi mạch cảm xúc, ngay từ những câu đầu tiên, Anh Thơ đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên thanh bình và thơ mộng:
Mặt trời lặn, mây còn tươi ráng đỏ,
Cò từng đàn bay trắng phía đồng xa,
Tiếng diều sáo véo von cùng tiếng gió,
Hòa nhịp nhàng giọng ả hái dâu ca.
Cảnh vật buổi chiều được miêu tả rất sống động và gợi cảm. Mặt trời đã lặn nhưng vẫn còn lại những vệt sáng đỏ rực trên nền mây, tạo ra một không gian ấm áp, nhẹ nhàng. Cảnh tượng đàn cò bay giữa không gian bao la của đồng ruộng không chỉ là hình ảnh đặc trưng của làng quê mà còn thể hiện sự tự do, phóng khoáng của thiên nhiên. "Cò từng đàn bay trắng" không chỉ mang đến sự nhẹ nhàng mà còn gợi lên cảm giác rộng lớn của cánh đồng quê hương. Tiếng diều sáo véo von cùng tiếng gió lại thêm vào bức tranh một không khí thanh thản, yên bình. Cảnh vật dường như hòa quyện với âm thanh của thiên nhiên và hoạt động của con người, tạo nên một không gian sống động, vui tươi.
Hình ảnh "giọng ả hái dâu ca" mang lại một sắc thái âm nhạc cho bức tranh này. Giọng hát của cô gái thôn quê vừa đơn giản, vừa gợi lên niềm vui và sự sống động trong công việc lao động. Cảnh thiên nhiên và con người hòa quyện trong một không gian âm thanh và hình ảnh tuyệt đẹp, thể hiện sự gắn bó mật thiết giữa con người và thiên nhiên ở quê hương.
Khung cảnh lao động trong bài thơ cũng được khắc họa rất sinh động và đậm đà tình người. Nhà thơ đã sử dụng các hình ảnh và động tác đơn giản nhưng lại phản ánh được tâm hồn và sức sống của con người:
Trong đồng lúa tươi vàng bông rủ chín,
Những trai tơ từng bọn gặt vui cười,
Cùng trong lúc ông già che nón kín,
Ngồi đầu bờ hút thuốc thở từng hơi.
Hình ảnh "đồng lúa tươi vàng bông rủ chín" gợi lên mùa gặt bội thu, một mùa vàng đầy hy vọng và thành quả lao động. Những chàng trai trẻ "gặt vui cười" trong không khí rộn ràng, đầy sức sống, dù công việc lao động có vất vả nhưng họ vẫn vui tươi, phấn chấn. Đồng thời, hình ảnh "ông già che nón kín" ngồi hút thuốc trên bờ bãi phản ánh một sự thư giãn, bình yên sau một ngày làm việc vất vả. "Thở từng hơi" và vòng khói thuốc bay lên trong không gian chiều gợi lên cảm giác thanh thản, tự tại, là biểu tượng của một cuộc sống giản dị nhưng tràn đầy sự yêu đời, yêu cuộc sống.
Những chi tiết này không chỉ khắc họa chân thực đời sống lao động mà còn thể hiện sự hài hòa giữa thiên nhiên và con người, giữa công việc và thư giãn. Dù vất vả nhưng con người vẫn giữ được niềm vui và sự yêu đời, phản ánh một tư tưởng tích cực, lạc quan trong cuộc sống.
Khung cảnh của những đứa trẻ là một phần không thể thiếu trong bức tranh chiều quê của Anh Thơ. Lũ trẻ "mê mải chạy theo diều" là hình ảnh rất đặc trưng của tuổi thơ, gắn liền với những trò chơi dân gian, sự vô tư và trong sáng. Bức tranh này không chỉ làm tăng thêm sự sinh động cho khung cảnh mà còn thể hiện một sự đối lập giữa tuổi thơ vô lo, vô nghĩ và công việc lao động vất vả của người lớn:
Trên đê trắng, chỏm đầu phơ phất gió,
Lũ cu con mê mải chạy theo diều,
Bỏ mặc cả trâu, bò nằm vệ cỏ,
Mắt mơ màng trông gió gợn hiu hiu.
Hình ảnh những đứa trẻ chạy theo diều trên con đê trắng, mắt "mơ màng" trong gió chiều mang đậm vẻ thơ ngây, hồn nhiên. Chúng vô tư đến mức bỏ mặc trâu bò đang nằm nghỉ bên vệ cỏ. Cái "mơ màng" trong ánh mắt trẻ thơ, kết hợp với gió hiu hiu của buổi chiều, tạo nên một hình ảnh vô cùng thơ mộng và dịu dàng. Đoạn thơ này vừa thể hiện sự trong sáng của tuổi trẻ, vừa khắc họa được cái nhìn đầy yêu thương và trân trọng của nhà thơ đối với những niềm vui giản dị và hồn nhiên trong cuộc sống.
Từ những hình ảnh thiên nhiên, con người lao động, đến sự vô tư của trẻ thơ, bài thơ Buổi gặt chiều thể hiện tình yêu sâu sắc của nhà thơ đối với quê hương, đất nước. Anh Thơ không chỉ miêu tả bức tranh thiên nhiên và lao động một cách sinh động mà còn khéo léo gửi gắm những suy tư về cuộc sống, về tình yêu quê hương. Mặc dù cuộc sống ở nông thôn có thể còn nhiều khó khăn, nhưng qua lăng kính của Anh Thơ, nó trở thành một không gian tràn đầy yêu thương, bình yên và tươi đẹp.
Bài thơ "Buổi gặt chiều" của Anh Thơ là một bức tranh làng quê yên bình và nên thơ vào mùa gặt. Qua những nét tả chân thực và tinh tế, bài thơ đã tái hiện sinh động khung cảnh miền quê Việt Nam khi chiều buông xuống, mang đến cảm giác ấm áp và thanh bình của một vùng quê đang vào vụ thu hoạch.
Ngay từ những câu thơ đầu, tác giả đã khéo léo mô tả khung cảnh thiên nhiên trong buổi chiều tà với màu sắc đặc trưng của hoàng hôn trên cánh đồng lúa:
“Mặt trời lặn, mây còn tươi ráng đỏ,
Cò từng đàn bay trắng cánh đồng xa.”
Mặt trời dần khuất sau rặng núi, bầu trời đỏ rực ánh chiều, và trên nền trời ấy, từng đàn cò trắng bay lượn, điểm xuyết trên nền cánh đồng xa. Những hình ảnh ấy đã gợi lên khung cảnh làng quê quen thuộc, yên ả và đẹp đẽ của những buổi chiều cuối ngày, lúc người dân chuẩn bị hoàn tất công việc đồng áng.
Tiếp theo là những âm thanh sống động hòa lẫn trong gió chiều:
“Tiếng diều sáo véo von cùng tiếng gió,
Hòa nhịp nhàng giọng ả hái dâu ca.”
Tiếng diều sáo và tiếng hát của người lao động vang vọng trên cánh đồng, tạo nên một bản nhạc bình dị mà hài hòa. Âm thanh ấy không chỉ làm nổi bật vẻ đẹp lao động mà còn thể hiện niềm vui và sự hứng khởi của người dân khi tham gia vào công việc mùa vụ. Chính những điều này làm cho bức tranh lao động thêm phần sống động, và không khí của buổi gặt trở nên nhẹ nhàng, thư thái.
Bài thơ còn cho thấy những con người lao động trên cánh đồng vào vụ gặt:
“Trong đồng lúa tươi vàng bông rủ chín,
Những trai tơ từng bọn gặt vui cười.”
Những bông lúa vàng ươm, nặng trĩu, báo hiệu mùa màng bội thu. Giữa đồng lúa chín, những chàng trai trẻ hăng hái gặt lúa trong không khí vui vẻ, rộn ràng. Niềm vui ấy không chỉ là niềm vui thu hoạch mà còn là niềm hạnh phúc vì công sức lao động đã được đền đáp xứng đáng. Hình ảnh ông già ngồi đầu bờ, che nón kín, hút thuốc nhàn nhã cũng thể hiện sự an nhiên, thư thái của người nông dân khi ngắm nhìn thành quả lao động của mình.
Cuối bài thơ, tác giả khắc họa hình ảnh lũ trẻ con với vẻ tinh nghịch và hồn nhiên:
“Trên đê trắng, chỏm đầu phơ phất gió,
Lũ cu con mê mải chạy theo diều.”
Lũ trẻ thơ hồn nhiên đùa nghịch, chạy theo cánh diều trên đê trắng, để mặc trâu bò thong dong nghỉ ngơi sau một ngày gặm cỏ. Hình ảnh ấy gợi lên sự bình yên và vô tư của những đứa trẻ nơi thôn quê, làm cho bức tranh làng quê càng thêm phần tươi sáng và gần gũi.
Qua bài thơ "Buổi gặt chiều", Anh Thơ không chỉ mô tả vẻ đẹp thiên nhiên và con người lao động trên cánh đồng mà còn truyền tải một tình yêu sâu sắc dành cho làng quê. Bài thơ là một khúc ca ca ngợi vẻ đẹp giản dị của đời sống đồng quê Việt Nam, nơi tình yêu lao động, niềm vui và sự hồn nhiên đan xen, tạo nên một không gian ấm áp, thanh bình mà bất kỳ ai cũng thấy thân thuộc
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK5 198578
-
Hỏi từ APP VIETJACK150517
-
Hỏi từ APP VIETJACK33181