Kể về một chuyện vui sinh hoạt.
Quảng cáo
4 câu trả lời 486
Trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày có rất nhiều chuyện vui và thú vị. Trong đó chuyện vui sinh hoạt mà em nhớ nhất đó là vào mùa bóng đá.
Xóm em từ trẻ con đến người già đều rất yêu thể thao. Yêu thể thao từ việc tập luyện, chơi các môn thể thao đến cả việc theo dõi các cuộc thi đấu thể thao trong nước và quốc tế. Mỗi khi có một cuộc thi đấu, một thế vận hội được tổ chức thì cả xóm lúc nào cũng nhộn nhịp, sôi nổi bàn tán. Đặc biệt là những trận đấu được phát sóng trực tiếp vào buổi tối, khi tất cả mọi người đều rảnh thì cả xóm lại tập trung tại nhà văn hóa để cùng nhau cổ vũ bóng đá.Đối với em những buổi tối sinh hoạt như vậy rất vui. Mặc dù em còn nhỏ tuổi và thường chỉ được xem các ngày cuối tuần là chủ yếu nhưng cũng là điều em mong chờ và cảm thấy thích thú. Nhớ mùa hè năm vừa rồi khi cả xóm hầu như tối nào cũng tụ họp để cổ vũ bóng đá. Cứ tối đến là nhà nào nhà nấy đầu cơm nước thật sớm để ra nhà văn hóa. Đám trẻ con bọn em sẽ chạy chơi ngoài ngõ trước để đợi đến giờ phát sóng là chạy vào xem. Cả hội gọi nhau ý ới từ sớm rồi chạy ra sân nhà văn hóa để chơi trốn tìm, chơi rồng rắn lên mây. Những người lớn thì ngồi ngoài hiên nói chuyện rôm rả, vừa hóng mát trong đêm hè nóng nực.Mùa hè đó các trận đấu thường phát sóng trực tiếp vào bảy rưỡi tối, chỉ gần đến giờ màn hình lớn trong nhà văn hóa được mở và tất cả mọi người từ bên ngoài dừng hết mọi hoạt động để tiến vào trong nhà, lựa chọn vị trí để ngồi cổ vũ. Nhớ đợt đó đúng mùa bóng đá Việt Nam thi đấu giải SeaGame 28, tất cả mọi người trong xóm nào cờ, quạt, áo cờ đỏ sao vàng rực rỡ. Người người mang theo nào xoong nồi, vung, chai lọ, trống để cổ động. Nhất là đám trẻ con đứa nào đứa nấy đều mang theo các vật dụng để cổ vũ đội tuyển Việt Nam. Mỗi khi đội Việt Nam dẫn bóng hay gần tới khung thành của đối phương là tiếng hò hét lại vang lên, rồi nhất là những cú sút về phía khung thành cũng vậy. Đặc biệt là cao trào khi đội mình đá vào lưới của đối phương thì không gian nhà văn hóa thôn lại như vỡ òa trong tiếng hô, tiếng đập từ xoong nồi, vung chảo. Mọi người thì vui mừng ôm trầm lấy nhau. Gay cấn nhất là những khi đội bạn dẫn trước đội mình và khi đội bạn dẫn bóng về phía khung thành của ta mà sút. Khi ấy cả căn phòng như nín thở chờ đợi sự cản phá của hậu vệ và thủ môn đội mình. Đến lúc cản phá thành công thì mới thở phào, nhẹ nhõm.Có thể nói xem bóng đá vừa là hoạt động có ý nghĩa vừa là hoạt động đem lại nhiều cung bậc cảm xúc. Có vui mừng khi chiến thắng và buồn, tiếc nuối khi thất bại. Có không khí hồi hộp, lo lắng cũng như vui vẻ, chờ đợi. Trước sự thắng lợ của đội tuyển Việt Nam thì cả không gian như vang rộn trong tiếng hò hét, reo vui. Mọi người đổ xô ra bên ngoài ăn mừng chiến thắng, khoác vai, bá cổ nhau bàn luận về những chiến thắng đẹp mắt về những pha chuyền bóng, những cầu thủ phối hợp xuất sắc trong truyện. Dường như khi trận đấu kết thúc đã lâu nhưng mọi người vẫn chưa thoát khỏi dư âm của chiến thắng. Thậm chí đến tận hôm sau mọi người vẫn bàn tán, nhắc lại. Đám trẻ con tụi em thì vừa rồng rắn nhau chạy khắp làng, vừa đi vừa hát vang bài hát ăn mừng chiến thắng, vừa đánh trống, đập những chiếc vỏ chai, vung nồi vào nhau nghe rộn rã.
Đối với không chỉ em mà với rất nhiều người thì đây là những buổi sinh hoạt chung rất vui vẻ và ý nghĩa. Nó gắn kết mọi người với nhau. Giúp cho mọi người thêm hòa đồng, gần gũi nhau hơn, tăng thêm tình đoàn kết, tình làng nghĩa xóm. Đối với em thì đây là những kỷ niệm, là tuổi thơ chất chứa những niềm vui, niềm hạnh phúc.
Trên đầu gối của em có một vết sẹo nhỏ do vấp ngã từ hồi còn bé. Vết sẹo đó mang theo một câu chuyện dở khóc dở cười về tuổi thơ nghịch ngợm của em.
Hồi ấy, em mới học lớp 2. Cứ được nghỉ, là em lại cùng các bạn trong xóm chạy đi khắp nơi để rong chơi. Đặc biệt, lúc đó em rất thích một trò chơi đó là trêu những chú chó bị xích trong nhà hàng xóm. Ở quê em, hầu như nhà nào cũng nuôi một chú chó, xích gần cổng để giữ nhà. Những đứa trẻ nghịch ngợm như em vô cùng thích thú việc trêu những chú chó sủa ầm lên, rồi khoái chí nhìn nó muốn đuổi theo mà không được. Dù bị mắng rất nhiều lần nhưng em vẫn chẳng chịu bỏ trò chơi này. Mãi đến một lần, như thường lệ, em và các bạn đang đi chơi quanh xóm vào một buổi trưa hè. Chợt em dừng lại trước cửa nhà bác Năm. Ở đó, có một chú chó to đùng đang nằm ngủ. Đó là chú chó to lớn, bệ vệ nhất trong cả làng em. Nghe đâu, nó là giống chó lai được mang về từ Đức. Thế là, em liền nhặt một hòn sỏi nhỏ ném về phía chú chó. Nó quay sang nhìn em, rồi lại nhắm mắt lại. Không cam lòng, em ném liên tiếp nhiều cục đá nhỏ nữa về phía nó. Lần này thì chú cho tức giận thật sự. Nó chồm dậy, gầm gừ liên tục. Rồi chạy thẳng về phía trước. Lúc này, em mới nhận ra là nó không hề được buộc xích. Vô cùng hoảng sợ, em vội lao đầu bỏ chạy, do vội quá, nên em vấp ngã cái oạch xuống đất. Đúng lúc ấy, em nghe tiếng cười phá lên của lũ bạn. Quay đầu nhìn lại, em mới thấy, con chó đang gầm gừ sau cánh cổng chắn giữa vườn và sân nhà của bác Năm. Giây phút đó, hơn cả cơn đau do chảy máu ở đầu gối chính là sự xấu hổ tột cùng trong em. Lúc ấy, em chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất. Một lát sau, bác Năm xuất hiện giải cứu em khỏi sự xấu hổ ê chề ấy. Nhìn thấy người lớn, lúc bạn của em liền co chân bỏ chạy, chỉ có em do bị thương ở đầu gối nên không chạy kịp, bị chú Năm bắt được. Chú dẫn em vào nhà, sơ cứu vết thương sạch sẽ rồi dần về nhà. Từ sau lần đó, em bỏ hẳn thói quen trêu chọc các chú chó bị xích trong nhà. Cũng không cùng các bạn lê la khắp làng xóm để chọc phá nữa.
Mỗi lần nhìn xuống vết sẹo ở đầu gối, tình huống trớ trêu hồi ấy lại hiện ra trước mắt, nhắc nhở em không bao giờ được phá phách lung tung nữa.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
5 49796
-
Hỏi từ APP VIETJACK4 40459
-
Hỏi từ APP VIETJACK4 36637