Quảng cáo
3 câu trả lời 693
Chuyến đi để lại nhiều suy nghĩ tình cảm sâu sắc
Mùa hè năm ngoái, tôi cùng gia đình đã có một chuyến đi đến Đà Lạt, thành phố sương mù mà tôi luôn ao ước được đặt chân tới. Chuyến đi này không chỉ mang lại cho tôi những trải nghiệm thú vị mà còn khiến tôi suy nghĩ rất nhiều về cuộc sống, về những gì mình đang có.
Chúng tôi khởi hành vào một buổi sáng sớm, trời Đà Lạt khi đó vẫn còn se lạnh, hơi sương lảng bảng trong không khí. Cảnh vật xung quanh thật khác biệt so với miền quê tôi lớn lên. Đà Lạt hiện lên trong mắt tôi như một bức tranh mờ ảo với những ngôi nhà lấp ló dưới những tán thông xanh thẳm. Dọc hai bên đường, những thảm hoa dã quỳ vàng rực rỡ, những khóm hoa cẩm tú cầu tím ngắt khoe sắc như những bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.
Điểm đến đầu tiên của chúng tôi là Hồ Xuân Hương. Đứng bên hồ, tôi không thể không ngắm nhìn những đợt sóng lăn tăn trên mặt hồ, nước hồ trong vắt phản chiếu bóng dáng của những hàng cây xanh mướt. Gió nhẹ thổi qua mang theo mùi thơm của đất và cỏ. Không khí ở đây trong lành đến lạ kỳ, khiến lòng tôi cảm thấy bình yên và thư thái vô cùng. Tôi ngồi xuống chiếc ghế đá ven hồ, ngắm nhìn những chiếc thuyền nhỏ lướt nhẹ trên mặt hồ, lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.
Một buổi chiều, chúng tôi lên Đỉnh Langbiang – nơi cao nhất của thành phố. Từ trên đỉnh núi, tôi nhìn xuống, cả Đà Lạt như một bức tranh tuyệt đẹp, những mái nhà, con đường uốn lượn, và những đồi thông xanh mướt như trải dài bất tận. Cảnh vật hùng vĩ khiến tôi liên tưởng đến cuộc sống đầy thử thách nhưng cũng đầy vẻ đẹp mà chúng ta cần kiên trì vượt qua. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng chính những thử thách đó làm cho chúng ta trưởng thành và mạnh mẽ hơn.
Chuyến đi này không chỉ là dịp để tôi thăm thú những cảnh đẹp mà còn là cơ hội để tôi hiểu thêm về cuộc sống, về con người. Tôi còn nhớ, một buổi tối, trong lúc dạo quanh Chợ Đà Lạt, tôi đã gặp một bà cụ bán hoa. Bà ngồi một mình bên gánh hàng hoa, tay cẩn thận sắp xếp từng bó hoa nhỏ. Nhìn khuôn mặt bà lấm tấm mồ hôi, ánh mắt lấp lánh niềm vui khi nhìn thấy những khách hàng đến mua hoa, tôi không khỏi cảm động. Chuyến đi đến Đà Lạt, dù chỉ kéo dài vài ngày, nhưng đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc về sự kiên nhẫn, tấm lòng yêu nghề và cuộc sống đầy yêu thương của những con người nơi đây.
Khi rời Đà Lạt, tôi cảm thấy lưu luyến, không muốn rời xa những vẻ đẹp thanh bình và những con người giản dị nơi đây. Chuyến đi đã dạy tôi rất nhiều bài học về sự sống, về tình yêu thương và sự kiên cường. Đà Lạt, với những vẻ đẹp tuyệt vời và những con người hiền hòa, đã chạm đến trái tim tôi, khiến tôi suy nghĩ nhiều về cuộc sống và những giá trị mà đôi khi chúng ta vô tình bỏ qua trong cuộc sống hàng ngày.
Chuyến đi này không chỉ giúp tôi giải tỏa những căng thẳng, mệt mỏi mà còn là dịp để tôi cảm nhận lại những điều giản dị và chân thật trong cuộc sống. Tôi biết rằng mỗi nơi, mỗi con người đều có những giá trị riêng biệt và đáng trân trọng. Và chính những chuyến đi như thế này đã giúp tôi nhìn nhận lại bản thân, hiểu rõ hơn về những gì tôi đang có và cần phải bảo vệ.
Chuyến Đi Về Nơi Gió Hát
Mùa hè năm ấy, tôi có cơ hội đặt chân đến một vùng đất xa xôi, nơi mà trước đây chỉ tồn tại mơ hồ qua những trang sách và lời kể. Đó là một ngôi làng nhỏ nép mình dưới chân dãy núi hùng vĩ, nơi cuộc sống trôi đi chậm rãi như dòng suối lững lờ. Chuyến đi ấy, tưởng chừng chỉ là một sự khám phá đơn thuần, nhưng lại gieo vào lòng tôi những hạt giống cảm xúc sâu sắc, để lại những suy nghĩ day dứt mãi về sau.
Ngày đầu tiên đặt chân đến đây, tôi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp hoang sơ và bình dị. Những ngôi nhà sàn nhỏ bé ẩn mình dưới tán cây cổ thụ, khói bếp lam chiều lãng đãng bay lên như một bức tranh tĩnh mịch. Tiếng chim hót líu lo trên cành cây, tiếng suối róc rách chảy qua khe đá, tất cả hòa quyện thành một bản nhạc du dương, xoa dịu tâm hồn vốn dĩ ồn ào của tôi. Bầu không khí trong lành, thoảng hương thơm của núi rừng, khiến tôi cảm thấy như trút bỏ được mọi gánh nặng lo toan của cuộc sống thường nhật.
Tôi có dịp trò chuyện với những người dân bản địa hiền lành và chất phác. Ánh mắt họ ánh lên sự chân thành và ấm áp lạ thường. Những nếp nhăn trên khuôn mặt rám nắng của họ là dấu ấn của thời gian và sự khắc nghiệt của thiên nhiên, nhưng ẩn sau đó là một nghị lực sống kiên cường và một trái tim rộng lượng. Họ kể cho tôi nghe về những phong tục tập quán độc đáo, về mối liên kết sâu sắc với núi rừng, về những khó khăn và niềm vui giản dị trong cuộc sống hàng ngày.
Một buổi chiều, tôi cùng một cụ già trong làng ngồi bên hiên nhà, ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống. Bầu trời rực rỡ sắc cam, tím, đỏ, như một bức họa khổng lồ mà thiên nhiên ban tặng. Cụ kể về những câu chuyện cổ tích, về những linh hồn núi rừng, về sự biết ơn đối với đất mẹ. Giọng cụ trầm ấm, chậm rãi, thấm đượm sự từng trải và yêu thương. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được một sự kết nối kỳ lạ với nơi này, với những con người này, như thể tôi đã thuộc về nơi đây từ rất lâu rồi.
Nhưng chuyến đi không chỉ có những khoảnh khắc êm đềm và tươi đẹp. Tôi cũng chứng kiến những khó khăn, những thiếu thốn mà người dân nơi đây phải đối mặt. Những con đường đất gập ghềnh, những mái nhà xiêu vẹo, những đứa trẻ với đôi mắt to tròn nhưng quần áo sờn cũ. Trong lòng tôi dâng lên một nỗi xót xa, một sự trăn trở về sự bất công của cuộc sống. Tại sao ở một nơi đẹp đẽ và giàu lòng nhân ái như thế này, con người ta vẫn phải chịu đựng những vất vả như vậy?
Ngày chia tay, tôi cảm thấy một sự hụt hẫng khó tả. Những hình ảnh về ngôi làng, về những con người tôi đã gặp gỡ, cứ mãi ám ảnh trong tâm trí. Nụ cười hiền hậu của cụ già, ánh mắt trong veo của những đứa trẻ, tiếng chim hót líu lo trong rừng sâu – tất cả đã khắc sâu vào trái tim tôi. Chuyến đi này không chỉ mang đến cho tôi những trải nghiệm mới mẻ, mà còn đánh thức trong tôi những suy nghĩ sâu sắc về cuộc sống, về sự sẻ chia và lòng trắc ẩn.
Rời xa nơi ấy, tôi mang theo không chỉ những bức ảnh kỷ niệm, mà còn cả những bài học vô giá. Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không nằm ở những điều xa hoa, mà ẩn chứa trong những điều giản dị nhất, trong tình người ấm áp và sự hòa mình với thiên nhiên. Chuyến đi về nơi gió hát ấy đã để lại trong tôi một dấu ấn không thể phai mờ, một nỗi nhớ da diết và một lời hứa thầm lặng sẽ quay trở lại, để được sống thêm một lần nữa trong vòng tay bao dung của vùng đất và con người nơi đó.
Chuyến đi về miền quê
Mỗi chuyến đi đều mang lại cho tôi những trải nghiệm, nhưng có một chuyến đi mà tôi sẽ không bao giờ quên. Đó là chuyến đi về thăm quê ngoại vào mùa hè năm ngoái, một chuyến đi đã để lại trong tôi những suy nghĩ sâu sắc và tình cảm đong đầy.
Khi chúng tôi đến nơi, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là những cánh đồng lúa xanh mướt, uốn mình theo những con đường làng nhỏ, vắt vẻo như những dải lụa mềm mại. Mùi hương của cỏ, của đất và cả mùi thơm của lúa chín khiến lòng tôi trở nên dịu dàng lạ thường. Bầu trời trong xanh, cao vút, như muốn ôm trọn cả cánh đồng rộng lớn. Đó là một không gian bao la, yên tĩnh, khác hẳn với sự ồn ào, náo nhiệt của thành phố tôi sống.
Khi vào đến nhà ngoại, tôi đã thấy bà đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, mái tóc bạc phơ lấm tấm những hạt mồ hôi. Nhìn bà, tôi cảm nhận được sự vất vả, gian lao của một đời người phụ nữ tần tảo. Đôi tay bà đã chai sạn, nhưng vẫn khéo léo nắm lấy từng nhành cây trong khu vườn nhỏ. Bà cười hiền hậu, đôi mắt sáng ngời như chứa đựng cả một bầu trời yêu thương và sự hy sinh. Tình yêu của bà dành cho gia đình, cho quê hương dường như không bao giờ cạn kiệt.
Tối đến, cả nhà quây quần bên mâm cơm đơn giản nhưng ấm cúng. Những món ăn mẹ làm từ rau củ quả tự trồng trong vườn, cơm trắng ăn với cá kho tộ – những hương vị ấy không chỉ ngọt ngào mà còn mang một ý nghĩa sâu sắc về sự gắn bó với đất đai, với truyền thống. Trong không gian ấm cúng ấy, tôi thấy mình trở nên nhỏ bé, cảm nhận được tình yêu thương vô bờ của ông bà, cha mẹ.
Chuyến đi này không chỉ khiến tôi nhớ mãi về những hình ảnh giản dị, mà còn mang lại cho tôi những suy nghĩ sâu sắc về giá trị của gia đình và quê hương. Quê ngoại dạy tôi bài học về sự tôn trọng, yêu thương và sự gắn bó bền chặt với mảnh đất nơi mình sinh ra. Mỗi bước chân tôi đi qua, mỗi cơn gió thổi qua cánh đồng lúa đều như nhắc tôi nhớ về cội nguồn, về tình cảm gia đình quý giá.
Chuyến đi đó đã làm tôi thay đổi nhiều suy nghĩ. Tôi nhận ra rằng, những điều giản dị, những tình cảm chân thành là những gì quý giá nhất mà mỗi người có thể sở hữu. Khi trở lại thành phố, dù xung quanh có nhiều điều mới mẻ và hiện đại, tôi vẫn luôn nhớ về chuyến đi ấy, nơi tôi tìm thấy những giây phút bình yên và những bài học sâu sắc về cuộc sống.
Bài viết này kết hợp giữa miêu tả (cảnh vật, hoạt động trong chuyến đi) và biểu cảm (cảm xúc, suy nghĩ của người viết) để tạo nên một không gian gần gũi, đầy tình cảm. Cảm giác bình yên và những giá trị sâu sắc từ chuyến đi được thể hiện một cách chân thành và xúc động.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
103198
-
Hỏi từ APP VIETJACK78870
-
Hỏi từ APP VIETJACK71786
-
Hỏi từ APP VIETJACK60081
-
Hỏi từ APP VIETJACK45961
-
36820
