Quảng cáo
3 câu trả lời 38
Bài văn tả thầy giáo
Thầy Phương là giáo viên dạy toán của lớp tôi. Mỗi lần nghĩ đến thầy, tôi luôn cảm thấy một niềm kính trọng và biết ơn vô cùng. Thầy không chỉ là người thầy tận tâm mà còn là người bạn, người hướng dẫn tận tình trong mỗi bài học.
Thầy Phương có thân hình cao lớn, dáng vẻ rất điềm đạm và uy nghi. Khuôn mặt thầy khá nghiêm túc, với đôi mắt sáng và gương mặt luôn toát lên sự trí thức. Mái tóc thầy đen và hơi điểm chút sợi bạc, tuy vậy thầy vẫn giữ được sự khỏe mạnh và phong độ. Điều đặc biệt nhất ở thầy chính là nụ cười luôn xuất hiện khi thầy giao tiếp với học trò. Mỗi khi thầy cười, cả khuôn mặt thầy như bừng sáng, làm cho không khí lớp học thêm phần gần gũi và ấm áp.
Thầy Phương không chỉ dạy chúng tôi kiến thức mà còn dạy cho chúng tôi cách sống. Trong mỗi giờ học, thầy luôn cố gắng giải thích một cách rõ ràng, tỉ mỉ từng vấn đề, giúp chúng tôi hiểu sâu hơn về môn toán. Thầy luôn khuyến khích chúng tôi không chỉ học thuộc mà phải hiểu cốt lõi vấn đề, và quan trọng hơn là phải vận dụng được kiến thức vào thực tế.
Thầy rất nghiêm khắc nhưng lại rất ân cần. Mỗi khi ai đó mắc lỗi, thầy không bao giờ quát mắng mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở và chỉ ra cách sửa sai. Cách dạy của thầy khiến chúng tôi không cảm thấy áp lực mà lại càng thêm yêu thích môn học.
Thầy Phương cũng rất chú trọng đến sự phát triển toàn diện của học trò, ngoài việc dạy học, thầy còn tổ chức nhiều hoạt động ngoại khóa giúp chúng tôi học hỏi thêm nhiều kỹ năng sống và giao tiếp. Thầy là tấm gương về sự kiên nhẫn, yêu nghề và yêu học trò.
Nhìn thầy, tôi học được rất nhiều bài học quý giá, không chỉ về kiến thức mà còn về cách đối diện với khó khăn trong cuộc sống. Thầy Phương luôn là người mà tôi kính trọng và yêu mến nhất, vì thầy không chỉ là người thầy dạy tôi môn toán, mà còn là người thầy dạy tôi cách làm người.
Trong những năm tháng ngồi dưới mái trường Tiểu học, em đã được học rất nhiều thầy cô giáo tuyệt vời. Tuy bài giảng đến từ mỗi thầy, cô đều thật hay và ý nghĩa, nhưng em vẫn nhớ nhất là cô Hoà.
Năm cô được phân công dạy lớp em, cô Hoà không còn trẻ nữa bởi mái tóc cô đã ngả màu hoa râm. Dáng người cô hơi gầy, tác phong điềm tĩnh nhưng xử lý công việc lại rất gọn gàng và nước da hơi rám nắng của cô khiến bất cứ ai đã nhìn là nhớ mãi. Nhưng điểm nổi bật nhất của cô có lẽ là đôi mắt. Đôi mắt cô hơi trĩu xuống, có đôi vết chân chim do dấu hiệu của tuổi tác nhưng khi nhìn lướt qua thì khó có thể thấy, vì nó luôn bị che khuất bởi cặp kính dày viền của cô. Hàng ngày, cô đến trường, ăn mặc chỉ là áo sơ mi, quần tây, trên tay xách chiếc cặp đen, trông cô thật giản dị, gần gũi nhưng vẫn toát lên nét sang của một người giáo viên.
Những giờ lên lớp của cô, cô luôn có cách khiến các bạn ai cũng chăm chú nhìn lên bảng, năng phát biểu ý kiến, làm chúng em thêm say mê học tập. Cô thường bắt đầu giờ học bằng những trò chơi khởi động khiến lớp em luôn tò mò về nội dung bài học ngày hôm nay. Và cô kết thúc cũng bằng một trò chơi thi đua giữa các tổ, tổ nào trả lời đúng nhiều hơn sẽ được thưởng. Có những khi nhìn những nét chữ nghiêng nghiêng nắn nót trên bảng cùng dáng vẻ cô lúc tận tình chỉ dạy cho các bạn từng bài toán, từng câu văn, em lại thấy yêu cô nhiều hơn, trong lòng dâng lên cảm giác rưng rưng xúc động. Những lúc chúng em tiến bộ, cô lại khích lệ làm em thêm vui và cố gắng học tập hơn.
Cô tuy đã có tuổi nhưng mọi hoạt động trong trường cô đều tham gia rất nhiệt tình, từ những cuộc họp trao đổi cách giảng dạy cho tới những ngày tập khai giảng đầu năm học, hay các buổi biểu diễn văn nghệ trường. Em nghe nói rằng giữa các giáo viên, có ai gặp chuyện vui buồn, cô đều chia sẻ, cảm thông và giúp đỡ trong khả năng của mình. Có lẽ cũng vì vậy, mà các thầy cô giáo đều rất quý mến cô, như một người đồng nghiệp tốt, một người bạn thân, một người chị đáng tin cậy, còn với những học sinh thì cô như người mẹ thứ hai của mình.
Đến bây giờ khi đã là học sinh cuối cấp, tuy không còn được học cô Hòa nữa nhưng em vẫn được gặp cô hàng ngày. Năm nay là năm cuối cùng tại trường tiểu học của em, cũng là năm cuối cùng cô đi dạy trước khi nghỉ hưu. Em vẫn nhớ hình ảnh cô giáo tận tuỵ năm nào và mong mình sau này cũng sẽ trở thành một cô giáo giỏi giống như cô.
Trong con thuyền cập bến tri thức, cô giáo là người vô cùng quan trọng trong cuộc đời của mỗi người học sinh. Trong những năm tháng học tiểu học có lẽ người cô khiến em ấn tượng nhất đó là cô Hoàn. Cô Hoàn là người đã giúp năm học cuối cấp của em trở nên hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười.
Cô của em năm nay đã ngoài 50 tuổi nhưng cô trông trẻ hơn tuổi rất nhiều. Hồi đầu năm, nếu cô không giới thiệu rằng mình đã ngoài 50 em còn nghĩ cô mới chỉ 40 thôi. Cô là một người giáo viên chủ nhiệm lớp 5 xuất sắc vì cô luôn được tuyên dương về cách dạy của mình . Dáng hình của cô rất cân đối và nhỏ gọn. Khuôn mặt của cô đầy đặn, mái tóc được cắt ngắn rồi uốn cụp và ôm gọn vào khuôn mặt. Làn da cô trắng hồng, trông rất khỏe khoắn. Đôi mắt đen láy dịu hiền của cô như biết nói biết cười. Nụ cười cô Hoàn tươi xinh, rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Giọng nói cô trầm bổng và dịu dàng, mỗi khi giảng bài, giọng nói đó cất lên khiến em luôn chăm chú lắng nghe lời cô nói. Đôi bàn tay cô mềm mại và vẫn còn vương lại vài bụi phấn nhỏ trên tay sau những giờ học. Trang phục của cô là những bộ váy dài qua đầu gối có màu sắc tươi sáng. Cô là người có tính cách hiền dịu. Cô luôn cư xử với mọi người như những người cha người mẹ đối xử với con cái mình vậy. Cô luôn giúp đỡ và giảng lại bài cho những bạn không hiểu rõ bài trên lớp. Hằng ngày, mỗi tiết học cô mang đến cho bọn em những kiến thức hay ho và bổ ích nên các giờ học cả lớp luôn tích cực giơ tay phát biểu để xây dựng bài. Em cũng là người vốn sợ môn toán nhưng cô giảng dạy rất ân cần và dễ hiểu nên em rất thích học giờ toán của cô.
Em rất yêu quý cô. Em mong rằng, cô sẽ luôn giúp đỡ em và các bạn trong học tập tận tình như này. Dù mai sau có ra trường thì em vẫn sẽ mãi nhớ đến công ơn dạy của cô.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
6 41856
-
5 22018
-
Hỏi từ APP VIETJACK3 14652
-
Hỏi từ APP VIETJACK13834