viết 5-7 câu biểu cảm về 1 kỉ niệm tuooirv thơ mà em nhớ mãi
Quảng cáo
2 câu trả lời 362
Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà đã 10 năm kể từ khi người bà yêu dấu của tôi đã ra đi mãi mãi. Cảnh vật xung quanh đã thay đổi rất nhiều, con đường làng giờ đã được đổ nhựa bê-tông, những búp măng nhỏ xíu ngày nào giờ đã là một hàng tre xanh mướt. Và tôi cũng thế, một cô bé hay chạy *** ton sau chân bà giờ đã trở thành một " thiếu nữ". Cuộc sống thay đổi không ngừng, chỉ có những kỉ niệm về người bà thân yêu thì không bao giờ có thể thay đổi được.Vẫn còn nhớ những buổi trưa hè như thế này, bà hay hát ru tôi ngủ trên chiếc võng, tiếng võng đong đưa kẽo kẹt cùng với giọng ca ngọt ngào, tha thiết của bà đã đưa tôi vào giấc ngủ thần tiên. Chiều đến,cái nắng gay gắt đã xua đi chỉ còn những tia nắng nhẹ nhàng, thế là hai bà cháu dắt nhau ra chăm sóc vườn hoa sau nhà, bà thì tưới cây, nhổ cỏ, còn đứa trẻ nhỏ phá phách này thì mải mê với đàn ong, bầy bướm... Tôi thương bà lắm! Tự nhủ với lòng mình phải nhớ lời hứa năm ấy với bà :" Trở thành một người tốt, giúp ích cho đời" và thực hiện cho bằng được. Nhìn lại nhường ấy, tôi chợt nhận ra tất cả chỉ còn là kỉ niệm dĩ vãng. Muốn cất nó đi nhưng lại không đành lòng. Bà ơi!..
Tuổi thơ là gì nhỉ? Mà khiến ai cũng khắc khoải nhớ nhung. Nó là những ngày tháng của vô ưu và điềm mật. Những đứa trẻ bước qua khung trời màu hồng ấy trước khi đến với thế giới trưởng thành. Và em thật may mắn khi được tận hưởng trọn vẹn những ngày tháng tuổi thơ với những kỉ niệm đẹp đẽ.
Tuổi thơ của em đúng nghĩa nhất chính là những năm tháng còn sống ở quê với bà. Khi đó, không có nỗi lo về bài vở, về tương lai, chỉ có những buổi rong chơi tưởng như dài bất tận. Những ngày tháng ấy trong em giống như một cuốn phim cũ, mờ mờ ảo ảo, niềm vui thì rõ mà hình ảnh thì mịt mờ. Duy chỉ có những kỉ niệm cùng bà ra vườn là rõ nét vô cùng. Nhà bà em phía sau có một khu vườn nhỏ, ở đó bà trồng đủ các loại rau xanh mướt, mà em ấn tượng nhất là giàn mồng tơi. Khi quả mồng tơi chín, nó sẽ chuyển thành màu tím. Những khi theo bà ra vườn, bà thì cần mẫn hái rau bó thành từng bó nhỏ đem ra chợ bán. Còn em thì ngồi hái từng hạt mồng tơi, bóp nát, hứng nước vào một gáo dừa khô. Từng giọt, từng giọt, tích thành một vũng nước nhỏ màu tím. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng làm em vui sướng lắm rồi. Em dùng nó làm nước màu để vẽ lên sân, lên tàu lá chuối, lên cả bức tường lổ đổ phía trước nhà. Chỉ một lát sau, nước khô đi, em lại vẽ thêm lớp mới. Đến khi bà xong việc, lại hiền từ dẫn em ra cạnh giếng rửa sạch tay rồi lại vào nhà. Chỉ mỗi trò chơi ấy thôi, mà em chơi suốt cả tuổi thơ không thấy chán.
Giờ đây bà đã đi xa rồi, em cũng đã khôn lớn. Đôi lúc về quê giỗ bà, em lại ra vườn, tìm gốc mồng tơi cũ để chơi lại trò chơi ấy. Nhưng chẳng hiểu sao em không thể nào cười vui được như khi xưa nữa. Có lẽ vì cảnh vẫn còn nguyên nhưng con người thì đã thay đổi. Chính điều đó khiến kí ức tuổi thơ trở nên trân quý vô cùng. Bởi nó là thứ chỉ có thể hồi tưởng lại chứ không thể trải qua một lần nữa.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
11 46210
-
Hỏi từ APP VIETJACK4 45965
-
6 30775