Quảng cáo
4 câu trả lời 478
Trong xã hội hiện nay, vấn đề "háo danh" và "bệnh thành tích" ngày càng trở nên phổ biến và có tác động sâu sắc đến cuộc sống của chúng ta. Đây là hai hiện tượng tiêu cực đang tồn tại trong nhiều lĩnh vực, từ giáo dục, công việc đến đời sống cá nhân. Những vấn đề này không chỉ gây hại cho sự phát triển của mỗi cá nhân mà còn ảnh hưởng xấu đến cộng đồng và xã hội.
Háo danh có thể hiểu là một sự khao khát mạnh mẽ, thậm chí mù quáng, để đạt được danh tiếng, địa vị trong mắt người khác mà không quan tâm đến bản chất thực sự của nó. Những người háo danh thường chỉ chú trọng đến việc thể hiện ra ngoài mà không quan tâm đến giá trị thực của bản thân. Họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để có được sự thừa nhận, đôi khi đánh đổi cả phẩm giá, lương tâm và sự tự trọng của mình. Điều này không chỉ thể hiện qua những hành động hời hợt, thiếu chính đáng, mà còn có thể khiến họ lạc lối trong con đường phát triển bản thân.
Bệnh thành tích là hiện tượng mà con người, đặc biệt là những người có trách nhiệm trong công việc, giáo dục, hay quản lý, chỉ quan tâm đến kết quả và chỉ số đạt được mà bỏ qua quá trình, bỏ qua những yếu tố khác như chất lượng thực sự, sự nỗ lực chân chính. Những người mắc bệnh thành tích thường cố gắng đạt được thành công bằng mọi giá, thậm chí bất chấp việc sử dụng thủ đoạn, gian dối để có được những con số "hoàn hảo". Điều này dẫn đến những hệ lụy như sự giả dối trong báo cáo thành tích, tạo ra một môi trường không lành mạnh, làm mất đi giá trị thực sự của những nỗ lực.
Háo danh và bệnh thành tích ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhân cách và sự phát triển bền vững của mỗi cá nhân. Những người bị cuốn vào "cơn lốc" này thường dễ dàng đánh mất bản chất con người, vì họ quá chú trọng đến việc được người khác công nhận mà không chú trọng đến phẩm chất thực sự của mình. Họ có thể bỏ qua những giá trị nhân văn, chỉ lo chạy theo thành tích, làm việc một cách hời hợt và thiếu đam mê.
Đối với xã hội, đây là một nguy cơ gây ra sự giả dối, lừa dối trong công việc, trong giáo dục và trong nhiều lĩnh vực khác. Bệnh thành tích khiến người ta chỉ nhìn vào con số mà quên đi mục tiêu thực sự là phát triển con người, nâng cao chất lượng công việc và cuộc sống. Từ đó, xã hội dễ dàng rơi vào tình trạng "hình thức", nơi thành tích được coi trọng hơn là giá trị thực sự.
Để khắc phục vấn đề này, trước hết, mỗi cá nhân cần nhận thức rõ ràng về giá trị thật sự của bản thân và học cách sống trung thực, chân thành. Chúng ta cần phải đánh giá và trân trọng quá trình nỗ lực, học hỏi, không chỉ là kết quả cuối cùng. Chính phủ và các tổ chức cần xây dựng một hệ thống đánh giá dựa trên sự sáng tạo, thực lực và sự nỗ lực thực tế của mỗi cá nhân, thay vì chỉ tập trung vào con số, thành tích hời hợt. Cộng đồng cũng cần cổ vũ những hành động chân chính, đề cao đạo đức và sự thật thà, tránh việc đưa ra những tiêu chuẩn chỉ chú trọng thành tích mà bỏ qua giá trị bền vững.
Háo danh và bệnh thành tích là những hiện tượng tiêu cực cần phải được nhận diện và giải quyết kịp thời trong xã hội hiện nay. Chúng ta không nên chỉ chạy theo sự công nhận bên ngoài mà cần phát triển bản thân một cách chân chính, tập trung vào giá trị thực sự của nỗ lực và thành công. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể xây dựng một xã hội phát triển bền vững, nơi mà phẩm giá, đức tính và sự sáng tạo được đề cao.
ko bt
Trong cuộc sống này có ai không thích thành tích tốt, mình được khen ngợi, thế nhưng bản thân mỗi người cần nhận thức được thành tích thật sự là như thế nào. Ngày nay chỉ cần có được một thành thích tốt người ta bất chấp mọi thứ, chạy theo thành tích ảo, bằng những thứ không đúng sự thật. Có lẽ vì đó mà căn bệnh thành tích ngày càng lây lan và đang gây ra những tác hại không nhỏ với sự phát triển xã hội.
“Bệnh thành tích” được hiểu là con người luôn muốn mình có một thành tích tốt đẹp, bất kể có phải là thành tích thật hay không. Vì điều đó họ sẵn sàng làm mọi điều kể cả những gian lận, những việc trái với đạo lý. Nó ăn vào tâm trí họ như một căn bệnh.
Khi xã hội ngày càng phát triển thì thành tích là điều rất đáng để được công nhận. Thế nhưng cũng thật đáng buồn khi xã hội ngày càng phát triển, những nỗ lực, cố gắng để đạt một thành tích tốt đẹp của con người lại trở thành một căn bệnh đang là mối đe dọa trong xã hội.
Một biểu hiện dễ thấy nhất đó là Bệnh thành tích trong giáo dục. Các thầy cô muốn thành tích cao cho trường, cha mẹ muốn thành tích tốt cho con mình. Khi còn đương nhiệm làm Bộ trưởng Bộ Giáo dục, ông Nguyễn Thiện Nhân đã từng nói: “Các thầy cô, các trường ham muốn thành tích bằng kết quả thi cử cao và hàng chục triệu phụ huynh, gia đình học sinh chính là đồng tác giả của bệnh thành tích”.
Phụ huynh muốn con em mình điểm cao mà sẵn sàng đưa tiền bồi dưỡng các thầy cô, thầy cô vì muốn học trò được điểm cao lấy thành tích cho trường mà mua chuộc giám thị. Chúng ta biết rằng kết quả thi cử của học sinh sẽ là một trong những tiêu chí đánh giá chất lượng giảng dạy của giáo viên và nhà trường. Từ đó nếu có một kết quả thi tốt của học sinh, thầy cô sẽ được khen thưởng, nâng lương. Và những phụ huynh học sinh cũng có được một bảng điểm đẹp cho con em mình. Ai cũng được lợi. Bên cạnh những phụ huynh thực sự muốn con em mình đi lên bằng chính sức lực của chúng không ít những phụ huynh vẫn đang tìm mọi cách giúp con có một bảng điểm đẹp, với hy vọng con có một tương lai tươi sáng sau này. Điều đó từ sâu xa đều xuất phát từ lòng thương con của cha mẹ. Ai mà không muốn con mình có một tương lai tốt đẹp hơn. Cứ tới mỗi kỳ thi, chúng ta lại bắt gặp những cuộc trò chuyện như “Đã lo chỗ nào chưa?”, “Đã đi thầy/cô này chưa?”. Chính tình thương quá đáng của bậc cha mẹ đã vô tình trở thành công cụ cho bệnh thành tích ngày càng lây lan rộng hơn.
Chúng ta hàng ngày trên các phương tiện thông tin đại chúng đều đọc được những bản tin như học sinh ngồi nhầm lớp, học sinh lớp 6 vẫn chưa thuộc hết bảng cửu chương, chưa đọc thông viết thạo vậy mà các em vẫn được lên lớp đều đều. Chúng ta hẳn thấy thật chua xót khi sau mỗi năm thi đại học, cao đẳng lại xuất hiện những bài thi được chép kín những mặt giấy nhưng hoàn toàn không đúng nội dung đề bài. Sau mỗi ngày thi, sân trường phủ kín bằng phao trắng xóa. Hình ảnh thật xót xa.
Bệnh thành tích trong giáo dục đã trở thành một căn bệnh khó chữa. Nó không chỉ là căn bệnh của ngành giáo dục mà nó còn xuất hiện trong các lĩnh vực khác của xã hội nữa. Bệnh thành tích không còn giới hạn ở một con người cụ thể, một lĩnh vực riêng lẻ nào. Nhớ trước đây số xã nghèo ở nước ta chỉ khoảng 1700. Sau khi có các chương trình của Chính phủ, hỗ trợ tiền để xóa nghèo thì rất nhiều địa phương đã đăng ký thoát nghèo. Để rồi khi báo chí vào cuộc phanh phui thì vẫn có hàng trăm hộ trong tình trạng cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc mà đã được thoát nghèo. Âu cũng là bệnh thành tích mà ra.
Cấp trên thích nghe thành tích tất nhiên sẽ có cấp dưới tạo ra những thành tích ảo. Từ nhỏ thành lớn, từ ít đến nhiều, căn bệnh thành tích từ đó ngày càng lây lan rộng. Những câu chuyện về những công trình, dự án trên giấy, vấn đề giải quyết việc làm, câu chuyện xóa đói giảm nghèo, với những báo cáo xa rời thực tế là vấn đề muôn thuở.
Bệnh thành tích gây ra những hậu quả rất nghiêm trọng cho xã hội. Bệnh thành tích sẽ làm mất đi sự trung thực, niềm tin và sự phát triển của xã hội. Chúng ta đều biết rằng một xã hội muốn phát triển thì cần có nhân tài, mà nhân thì phải tài thực sự, có năng lực thực sự. Trong cuộc sống hiện đại nếu bạn không có năng lực thực sự thì sẽ không thể có một chỗ đứng. Căn bệnh thành tích khiến cho người ta chỉ xem trọng lượng mà không có chất. Một tập thể mắc bệnh thành tích sẽ cho ra những sản phẩm không có giá trị. Bệnh thành tích khiến người ta dễ ảo tưởng, lọc lừa dối trá. Dần dần họ sẽ thoái hóa nhân cách, đánh mất đi những giá trị đạo đức tốt đẹp của bản thân.
Người xưa có câu “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn” đã cho thấy rõ một điều rằng con người ta quan trọng chất lượng chứ không thể lấy cái bề ngoài, cái số lượng để đánh giá giá trị của một vấn đề. Căn bệnh thành tích ngày nay đã đảo lộn mọi giá trị tốt đẹp ấy, đã phá vỡ đi những truyền thống văn hóa của dân tộc. Căn bệnh ấy sẽ khiến những cá nhân tự mãn về bản thân, cho mình luôn giỏi giang nhưng thực chất là không phải. Và ảo tưởng thì thường sẽ không có thật, không thể tồn tại lâu dài.
Do đó chúng ta cần có những biện pháp để ngăn chặn, đẩy lùi căn bệnh này. Các bộ, ngành và cơ quan chức năng cần có những cuộc thanh tra, kịp thời phát hiện và ngăn chặn những thành tích ảo. Nếu cố ý vi phạm thì cần có biện pháp xử lý đích đáng. Bên cạnh đó, chúng ta cần tăng cường những biện pháp tuyên truyền, giáo dục để nâng cao nhận thức của mỗi người cần tránh xa và đẩy lùi căn bệnh này. Thiết nghĩ rằng dù nó là căn bệnh có tính lây lan nhưng có để mình bị lây hay không là hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân mỗi người. Chúng ta cần phải là những người có lòng tự trọng, có nhân cách và đó mới là điều cần lan tỏa trong xã hội này.
Đất nước chúng ta đang trên đường hội nhập và phát triển, mỗi người cần tự khẳng định được giá trị của bản thân mình để giành lấy một chỗ đứng nhất định. Nhưng không thể vì điều đó mà bất chấp để có thành tích. Chúng ta cần đi lên bằng chính khả năng của bản thân mình. Chắc chắn đó không phải là một điều quá khó khăn nếu như chúng ta luôn có tự trọng và giữ đúng nhân cách của mình.
Mỗi người đều mong muốn có được thành tích tốt, có danh tiếng tốt. Điều đó chính là sự công nhận cho những cố gắng, nỗ lực của bản thân. Bởi vậy, xã hội đã xuất hiện hiện tượng háo danh và bệnh thành tích.
Háo danh là một hiện tượng tiêu cực, chỉ việc coi trọng danh tiếng trên mức cần thiết cũng như trên mức mà chúng ta có. Bệnh thành tích là chỉ chăm lo đến vẻ bề ngoài nhằm được khen ngợi nhưng thực chất bên trong không được như vậy. Hiện tượng háo danh và căn “bệnh” thành tích có ảnh hưởng tác động qua lại.
Theo hướng tích cực, mọi người đều mong muốn trở một một người có giá trị. Lập danh là một khát vọng chính đáng nếu xuất phát từ năng lực cá nhân, được xã hội công nhận. Nhưng nếu danh tiếng trở thành phương tiện thay vì mục tiêu, nó trở thành một thứ hàng hóa, từ đó lệch lạc giá trị đích thực. Điều đó sẽ dẫn đến hiện tượng háo danh. Cũng như vậy, thành tích chính là kết quả từ sự nỗ lực không ngừng của con người. Nhưng khi con người trở nên quá coi trọng thành tích, nó sẽ trở thành một căn bệnh. Và “ bệnh” thành tích đang xuất hiện trong hầu hết các ngành nghề.
Hiện tượng háo danh và bệnh thành tích làm mất đi sự trung thực của bản thân, đánh mất niềm tin của mọi người. Không chỉ vậy, bạn còn nhận phải sự coi thường, ghét bỏ của người khác. Xã hội không thể phát triển, chỉ coi trọng thành tích, danh tiếng mà không coi trọng năng lực, phẩm chất bên trong.
Mỗi người hãy coi trọng năng lực cá nhân, tránh xa hiện tượng háo danh và “bệnh” thành tích để xã hội ngày càng trở nên tốt đẹp hơn.
Quảng cáo