Quảng cáo
3 câu trả lời 343
Trong một ngôi nhà nhỏ xinh xắn nằm ở góc phố yên tĩnh, có một chiếc đàn piano cũ kỹ đã từng chứng kiến bao kỷ niệm của gia đình tôi. Chiếc đàn mang màu nâu đậm, với những phím trắng đã ngả màu vàng theo thời gian, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp thanh lịch của một món đồ cổ. Mỗi khi tôi nhìn thấy nó, trong lòng lại dâng trào những cảm xúc bồi hồi.
Chiếc đàn được ông tôi mua từ những năm 70, khi ông mới bắt đầu làm nhạc sĩ. Ông thường ngồi bên chiếc đàn này, gảy những bản nhạc trữ tình, mang âm hưởng của thời đại. Âm thanh phát ra từ chiếc đàn không chỉ đơn thuần là nốt nhạc, mà còn là những câu chuyện, là niềm vui và nỗi buồn của một thời đã qua. Những buổi chiều, khi ánh hoàng hôn buông xuống, tôi thường thấy ông lặng lẽ ngồi chơi đàn, tiếng nhạc êm đềm như đưa tôi vào giấc mộng.
Năm tháng trôi qua, chiếc đàn trở thành người bạn đồng hành của tôi. Sau khi ông tôi qua đời, tôi quyết định học đàn để tiếp tục gìn giữ kỷ niệm về ông. Mỗi phím đàn dưới tay tôi như hồi sinh lại những ký ức ngọt ngào. Tôi nhớ những lần ông ngồi bên cạnh, chỉ cho tôi cách đặt tay, cách cảm nhận nhịp điệu. Chiếc đàn đã trở thành cầu nối giữa tôi và ông, dù ông đã không còn ở bên.
Có một lần, trong một buổi họp mặt gia đình, tôi quyết định chơi một bản nhạc mà ông thường đánh. Khi những âm thanh vang lên, mọi người dừng lại lắng nghe. Khuôn mặt họ ánh lên sự cảm động. Đó không chỉ là một bài hát, mà là tâm huyết, là tình yêu mà ông đã gửi gắm qua từng nốt nhạc. Chiếc đàn như sống dậy, cùng tôi chia sẻ niềm vui và nỗi nhớ về ông.
Từ đó, mỗi khi gặp khó khăn hay buồn bã, tôi lại tìm đến chiếc đàn. Những nốt nhạc xoa dịu tâm hồn tôi, giúp tôi tìm thấy sự bình yên. Tôi không chỉ thấy nó là một đồ vật, mà còn là một phần của cuộc sống, của ký ức và tình yêu. Chiếc đàn cũ đã dạy tôi rằng, âm nhạc không chỉ là những âm thanh, mà còn là cách để kết nối trái tim với nhau, giữ gìn những giá trị vô hình nhưng quý giá.
Và như vậy, chiếc đàn không chỉ là một đồ vật trong ngôi nhà, mà là một biểu tượng của tình yêu thương, kỷ niệm và sự kết nối giữa các thế hệ. Tôi tự hứa sẽ chăm sóc chiếc đàn này, để những giai điệu của nó mãi mãi vang lên, nối liền quá khứ và hiện tại, để tôi luôn nhớ về ông và những kỷ niệm đẹp mà ông đã để lại.
4o mini
Trong những câu chuyện em đọc được về những nhân vật là các con vật gần gũi với trẻ em, em thích nhất là truyện “Cuộc chạy đua trong rừng”.
Ngày mai muôn thú trong rừng mở hội thi chọn con vật chạy nhanh nhất.
Ngựa Con thích thú lắm. Chú tin chắc sẽ giành vòng nguyệt quế. Chú mơ màng nghĩ đến lúc đứng trước mọi người, tay nâng chiếc cúp vô địch trong sự hân hoan, tán thưởng,... Chú sửa soạn bộ dáng không biết chán và mải mê soi bóng mình dưới dòng suối trong veo. Hình ảnh chú hiện lên với bộ đồ nâu tuyệt đẹp, với cái bờm dài mượt mà được chải chuốt ra dáng một nhà vô địch..
Ngựa Cha thấy thế, bảo:
- Con trai à, con phải đến bác thợ rèn để xem lại bộ móng. Nó cần thiết cho cuộc đua hơn là bộ đồ đẹp.
Ngựa Con mắt không rời bóng mình dưới nước, ngúng nguẩy đáp:
- Cha yên tâm đi. Móng của con chắc chắn lắm. Con nhất định sẽ chiến thắng!
Cuộc thi đã đến. Sáng sớm, bãi cỏ đông nghẹt. Chị em nhà hươu sốt ruột gặm cỏ. Thỏ Trắng, Thỏ Xám thận trọng ngắm nghía các đối thủ. Bác Quạ bay đi bay lại giữ trật tự. Ngựa Con ung dung bước vào vạch xuất phát.
Tiếng hô “bắt đầu!” vang lên. Các vận động viên rùng rùng chuyển động. Vòng thứ nhất... Vòng thứ hai... Ngựa Con dẫn đầu bằng những bước sải dài khỏe khoắn. Bỗng chú có cảm giác vướng vướng ở chân và giật mình thảng thốt: Một cái móng lung lay rồi rời hẳn ra. Cai nhọn đâm vào chân làm Ngựa Con đau điếng. Chú tập tễnh và cuối cùng dừng lại hẳn. Nhìn bạn bè lần lượt qua mặt, Ngựa Con đỏ hoe mắt, ân hận vì không làm theo lời cha dặn.
Ngựa Con rút ra được bài học quý giá: Đừng bao giờ chủ quan, cho dù đó là việc nhỏ nhất. Đồng thời qua câu chuyện trên em rút ra được được bài học: trong cuộc sống chúng ta không nên chủ quan, luôn cần có sự chuẩn bị kĩ càng.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
22823
-
Hỏi từ APP VIETJACK15386
-
Hỏi từ APP VIETJACK14679