Kể lại câu chuyện đã làm thay đổi cuộc sống của em.
Bộ tài liệu Văn mẫu lớp 7 gồm 500 bài văn mẫu hay nhất, đầy đủ nhất. Dưới đây là bài văn mẫu Cảm nhận về bài: Kể lại câu chuyện đã làm thay đổi cuộc sống của em. ngữ văn lớp 7 được biên soạn mới nhất giúp các bạn học sinh học tốt môn văn 7 hơn.
Kể lại câu chuyện đã làm thay đổi cuộc sống của em.
Bài văn mẫu
Mỗi người đều có những câu chuyện riêng tư, thầm kín, đáng để suy ngẫm đi theo mình suốt cuộc đời. Tôi cũng có một câu chuyện “khắc cốt ghi tâm” như vậy, câu chuyện ấy đã làm thay đổi cuộc sống của tôi.
Đã từ rất lâu rồi, ngày tôi còn bé tôi đã nói dối, việc nói dối đó đã làm hại cho người khác, mà đây lại là người thân yêu của tôi cho nên tôi rất ân hận. Tôi không bao giờ quên được bài học đáng nhớ đó. Lúc ấy tôi đã học lớp năm, chưa đủ lớn để tinh khôn nhưng đã đủ tuổi để láu cá. Tôi với em cách nhau chỉ một năm nên không được hòa thuận, hai chị em hay cãi nhau. Tôi lúc nào cũng lành chanh, là chị nhưng không chịu nhường em, hay đánh em, ghét em và còn ghen tị với em nữa. Còn em luôn luôn hiền lành, chăm chỉ. Bố mẹ vẫn hay mắng tôi, khuyên nhủ rồi răn đe nhưng tôi vẫn không rút được kinh nghiệm. Hôm ấy, tôi và em lại cãi nhau, tôi canh đồ chơi của em nhưng em không cho. Tôi tức lên đánh em và quăng đồ chơi thật mạnh. Vô tình cái món đồ chơi ấy quăng lên bàn thờ và làm vỡ mất cái bình cổ gia truyền ông để lại cho bố. Tôi rất hoảng hốt, đúng lúc ấy bố mẹ đi làm về. Tôi đã khóc lên thật to và đổ thừa cho em việc làm đó. Tôi cứ nằng nặc kể em quăng đồ chơi lên làm vỡ bình. Em cũng tái mét mặt vì sợ bởi tính em vốn nhút nhạt. Bố nhìn tôi thật lâu rồi quay sang hỏi em:
- Trang, con bình tĩnh kể cho bố mẹ nghe.
Tôi không dám nhìn em, em òa lên khóc nức nở nói đúng là em làm. Hôm ấy bố rất giận, bố phạt em đứng ôm cột và không cho em ăn cơm. Bố còn cấm em không động vào bất cứ món đồ chơi nào khác. Bố bảo món đồ này là kỉ vật duy nhất ông nội để lại, bố không thể tha thứ cho lỗi của em được. Bố còn không chịu nói chuyện với em mấy ngày sau đó. Về phần tôi, lúc đầu tôi rất hả hê nhưng ngay sau đó tôi thấy tội lỗi. Nhất là khi nhìn thấy em buồn, em không dám nói chuyện với ai, mỗi lần nhìn bố em lại khóc. Rồi em ốm, em mệt phải nghỉ học. Bác sĩ bảo do em quá hoảng sợ và bị stress. Lúc này tôi mới nhận ra em đã bảo vệ tôi, em sợ tôi bị bố phạt nên em nhận hết lỗi về mình. Tôi lại còn vu oan cho em nữa. Tôi rón rén đến bên em, rót nước cho em uống. Tôi muốn ra nhận lỗi với bố mà không dám. Hôm sau em khỏe lại, tính em mau quên hoặc do em quá vô tư, em lại vui vẻ chơi với tôi như không có chuyện gì xảy ra.
- Chị ơi, cho em chơi cái này nhé!
- À, ừ…
- Chị giận em à?
- Không, thôi đừng nói nhiều…
Sự việc cũng mau trôi qua, bố mẹ tôi không bao giờ nhắc lại việc cũ nữa nhưng cho đến hôm nay tôi vẫn chưa bao giờ dám nhận lỗi. Có một điều thay đổi rất lớn trong tôi từ hôm ấy là tôi không dám nói dối nữa, không lành chanh với em và ghét em nữa. Tôi cũng nhận ra tình yêu thương vô cùng to lớn mà em dành cho tôi.
Tôi vẫn luôn ấp ủ một ngày nào đó sẽ nói ra sự thật hôm ấy mà chưa dám. Tôi nghĩ tôi sẽ viết thư cho bố và xin lỗi em. Em gái à, chị hứa sẽ luôn yêu thương, bao bọc, che chở cho em nhiều hơn những gì em làm cho chị!