Quảng cáo
2 câu trả lời 329
Một trong những người thầy để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng em chính là thầy tổng phụ trách của trường.
Thầy là người nghiêm khắc nhất trong tất cả những thầy cô ở trường. Nhiệm vụ của thầy là kiểm tra, sát sao kỷ cương nề nếp của tụi quỷ chúng em. Bởi thế mà chúng em luôn có những biệt danh đáng yêu dành cho thầy như “sát thủ trường học”. Nhưng thực sự, khi tiếp xúc với thầy, em không còn cảm giác sợ sệt mỗi khi nghe tên thầy nữa. Là người chuyên gia bắt lỗi đám học sinh nghịch ngợm chúng em nên nghe danh thầy từ lâu, em cũng đã rất sợ thầy.
Thầy không cao lắm, chỉ khoảng một mét bảy mươi. Người thầy lại hơi mập mạp nên nhìn dáng thầy đi có vẻ nặng nề nhưng rất dễ thương. Cũng giống các thầy khác, thầy để một kiểu tóc bình thường. Hàng ngày, đến trường, thầy mặc bộ quần áo khá đơn giản, thuộc công sở thưởng thấy: áo sơ mi, quần âu, giày tây. Lúc nào thầy cũng mang theo bút và sổ nhỏ, hễ thấy ai vi phạm, thầy hỏi tên lớp rồi chỉ vài phút sau, bạn ấy sẽ biết được hình thức kiểm điểm dành cho mình.
Gương mặt thầy lúc nào cũng tỏ vẻ nghiêm túc, khắt khe, lạnh lùng, không lúc nào thấy thầy nhoẻn miệng cười cả. Hai hàng lông mày lúc nào cũng như sắp dính vào nhau mỗi khi thầy chau mày lại. Thực sự trước khi nói chuyện và tiếp xúc với thầy, em vẫn gắn mác cho thầy quá nghiêm khắc và máy móc.
Tuy nhiên, có dịp được tiếp xúc với thầy nhờ hoạt động chuẩn bị cho lễ khai giảng, em đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ về thầy. Thầy rất vui tính, và nghiêm túc trong công việc. Khi làm việc và khi không làm việc, thầy phân định rất rõ ràng. Đặc biệt, thầy hát rất hay và có nhiều tài lẻ khác nữa.
Quả thực, thầy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong em. Có lẽ khi ra trường rồi, em vẫn sẽ nhớ mãi gương mặt nghiêm nghị hiếm cười của thầy.
Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa
Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi…”
Chợt cất tiếng hát, kí ức một thời lại ùa về trong tâm trí tôi. Nghe văng vẳng đâu đây là lời giảng ân cần, chậm rãi của thầy - một người cha thứ hai. Đã bao năm trôi qua nhưng hình ảnh về thầy vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí tôi. Một người thầy đáng kính - thầy giáo Lục Thế Huân.
Ngày hôm nay khi đặt bút viết những dòng này, khóe mắt tôi chợt cay. Bởi vì tôi vui, vui sao khi sắp được kể cho các bạn nghe câu chuyện về một con người mà tôi coi đó như lẽ sống, và mong lẽ sống ấy sẽ giống như một nguồn cảm hứng truyền đến tất cả mọi người.
Thầy - một giáo viên “vĩ đại”…
Có một câu nói đã làm tôi tâm đắc: Không có một vĩ nhân nào, một anh hùng nào trên đời này lại không qua bàn tay bế ẵm của người mẹ, cũng như trên trái đất này không có một vĩ nhân, một anh hùng nào lại không qua bàn tay dìu dắt và sự dạy dỗ của người thầy giáo”. Được cắp sách đến trường là một niềm vui, được làm học trò của thầy là một niềm hạnh phúc và may mắn trong quãng đời học sinh của tôi. Ánh mắt trìu mến cùng với nụ cười đôn hậu chính là ấn tượng đầu tiên của tôi về thầy Huân. Thầy là một giáo viên dạy lịch sử, hiện đang công tác tại trường phổ thông dân tộc nội trú huyện Thạch An. Thầy đã chọn ngôi trường ở một huyện thuộc diện nghèo và khó khăn trong tỉnh để mang cái chữ đến đây, dẫn dắt bao thế hệ học trò nên người. Và tôi tin chắc rằng họ cũng giống như tôi, đều mang trong lòng niềm cảm phục và sự biết ơn sâu sắc đối với người lái đò tận tụy ấy.
Từ biệt mái trường nội trú đã 3 năm nhưng tôi vẫn nhớ như in những buổi học sử không chỉ biết thêm nhiều kiến thức bổ ích và còn được nghe thầy hát, nghe thầy kể chuyện. Người ta nói:” Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò” quả không sai. Trong giờ của thầy, chúng tôi rất hay nghịch ngợm, thường xuyên bày trò và đòi thầy hát cho nghe. Thầy chỉ mỉm cười và nhẹ nhàng nhắc nhở. Có lúc để chiều lòng học sinh, cho dù đang dở bài giảng, thầy vẫn dừng lại và hát, kể những mẩu chuyện ý nghĩa. Và kết quả là chúng tôi học bù ngay cả giờ ra chơi sau đó. Chưa một lần thầy quát mắng hay thậm chí một cái gắt nhẹ. Thầy luôn nhẹ nhàng và hiền từ như thế.
Môn sử có lẽ sẽ thật nhàm chán nếu không có thầy. Mỗi khi bước vào lớp, thầy như mang đến một luồng gió mới, bài học tưởng chừng khô khan lắm bỗng dưng thật lôi cuốn khi nghe thầy giảng. Nhà giáo dục William Arthur đã nói: “Một giáo viên bình thường kể chuyện. Một giáo viên giỏi giải thích. Một giáo viên xuất sắc chứng minh. Một giáo viên vĩ đại truyền cảm hứng”. Và thầy chính là một giáo viên vĩ đại. Người thầy ấy đã luôn trăn trở làm thế nào để học sinh tìm lại được cảm hứng với lịch sử - một môn học ngày càng trở nên lỗi thời như tên gọi của nó. Kết quả là đã có biết bao thế hệ học trò yêu sử, nhiều người trong số chúng tôi đạt giải cao trong các kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh. Đáng kể có chị Nông Thị Thúy đạt 2 giải học sinh giỏi quốc gia (giải khuyến khích năm lớp 11 và giải nhì năm lớp 12). Điều đặc biệt là mặc dù khi ấy chị là học sinh trường chuyên tỉnh nhưng khi được hỏi lí do vì sao chọn thi môn sử, chị vẫn tự hào kể về một người thầy đã truyền cảm hứng, dẫn dắt cô học trò nhỏ những bước đi đầu tiên từ mái trường cấp 2 nội trú. Và cho đến bây giờ, cô sinh viên của lớp tài năng, khoa lịch sử, tốt nghiệp trường Đại học sư phạm I Hà Nội với tấm bằng xuất sắc vẫn luôn tâm niệm, thầy Huân chính là người đã nâng cánh ước mơ cho em.
Thầy - người cha thứ hai
Trên lớp thầy là thầy, khi kết thúc những buổi học trên lớp thầy lại là cha. Học nội trú, chúng tôi phải xa nhà, xa vòng tay yêu thương của bố mẹ. Nhưng thay vào đó, chúng tôi may mắn được một bàn tay khác chở che, chăm sóc. Đó là bàn tay ấm áp của thầy.
Xa nhà, gặp nhiều bỡ ngỡ, nhiều lúc nhớ nhà chúng tôi ai nấy đều khóc. Biết vậy, thầy đã đến bên cạnh và dỗ dành chúng tôi, lắng nghe những tâm sự của chúng tôi và đem đến những lời khuyên chân thành.
Mỗi khi chúng tôi ốm đau, thầy lại tất bật lo thuốc men, chăm sóc ân cần, chu đáo. Thấy phòng chúng tôi bẩn, thầy chẳng ngần ngại quét dọn sạch sẽ. Đôi bàn tay “phụ nữ” ấy cũng hướng dẫn chúng tôi khâu vá áo quần. Quả thực, với chúng tôi, những ngày đầu tiên đã không quá khó khăn khi có thầy - người cha thứ hai ở bên.
Trường nội trú khi ấy vẫn gặp khá nhiều khó khăn, cơ sở vật chất còn thiếu thốn, dụng cụ để tập luyện thể dục thể thao rất hạn chế. Nhưng thầy của tôi vẫn tự làm cho mình cái xà chăm chỉ rèn thể lực hàng ngày và khuyến khích chúng tôi tập luyện để nâng cao sức khỏe. Điều tôi nhớ nhất là mỗi buổi sáng dù trời đông hay hè, thầy đều cùng chú quản sinh “tuýt còi” gọi chúng tôi dậy để luyện tập. Những lúc như vậy chúng tôi đều rất mệt và lười nhưng giờ nghĩ đến lại thấy vui biết bao.
Không chỉ “khởi xướng” về thể thao, thầy còn rất năng nổ và nhiệt tình trong mọi hoạt động khác. Từ ca hát, đàn, vẽ tranh, làm MC thầy đều rất chuyên nghiệp. Chính bởi vậy mà cuộc sống nội trú của những học sinh trường làng chúng tôi có thêm nhiều màu sắc, ai cũng ước và cố gắng được phần tài hoa giống thầy. Tôi thì thích ngắm dáng vẻ thầy phiêu, lắc lư với cây đàn trong tay. Lúc đấy thầy giống như một nghệ sĩ thực thụ. Mỗi lúc đi ăn cơm về, “lũ nhóc” chúng tôi lại kéo nhau vào phòng nghe thầy hát. Cảm giác thật gần gũi, thầy trong lòng chúng tôi đã là một người cha thật sự.
Thầy - một tấm lòng cao đẹp
Ai đó đã từng nói với tôi rằng: “Khi bạn làm ai đó hạnh phúc thì cũng là lúc bạn khiến bản thân mình trở nên hạnh phúc”. Vì thế, có thể hiểu rằng hạnh phúc lớn của thầy là mang những niềm vui nhỏ đến mọi ngõ ngách, mọi nẻo đường cho những người nghèo khó.
Trong cuộc sống tấp nập bộn bề, lắm lúc ta bước qua nhau một câu chào hỏi cũng rất vội. Mỗi người đều đang chạy đua với cuộc sống, đều theo đuổi những mối bận tâm của riêng mình mà dường như vô tình với những người xung quanh. Vậy mà thầy - một con người bình thường với tất bật cơm áo gạo tiền như bao người khác, đồng lương giáo viên còn eo hẹp lại dành hầu hết thời gian ngoài việc dạy học để làm từ thiện.
“Thiện nguyện” hay “tình nguyện” là những cụm từ quá đỗi quen thuộc với chúng ta. Trên các diễn đàn, các tờ báo hay các trang mạng xã hội đều dễ dàng nhìn thấy hình ảnh những chuyến từ thiện mang tiền, quà, lương thực, vật dụng cho các em nhỏ, cho những gia đình khó khăn, những vùng thiên tai, bão lũ. Còn với thầy, thầy lặng lẽ không ồn ào, không phô trương, thầy không phải là nhà hảo tâm cũng không phải một chủ công ty hay một nhà kinh doanh lớn. Thầy chỉ là một giáo viên với thu nhập trung bình. Thế nhưng thầy lại làm những điều ít ai làm được, những ngày đông lạnh giá, thầy cùng với những người bạn của mình vẫn rong ruổi trên bao chặng đường khó khăn, những con đường mòn để tìm đến những ngôi làng hẻo lánh giúp đỡ nhiều mảnh đời cơ cực. Có những lúc thấy cái áo hay cái quần để mang đi từ thiện bị rách, bị bẩn là thầy tự tay vá lại, sửa khóa và giặt sạch sẽ, gấp phẳng phiu. Những việc thầy làm rất bình thường nhưng không hề tầm thường khiến người khác phải ngưỡng mộ và cảm phục thực sự. Thầy tôi đã sải bước trên bục giảng để mang đến cho bao thế hệ học trò những bài học hay. Và khi bỏ cặp sách, giáo án trên tay xuống, khoác chiếc ba lô, bước chân ấy lại tiếp tục hành trình trao yêu thương.
Với đôi chân dường như không biết mệt mỏi. Thầy tìm đến mọi nơi, những bản làng xa xôi nhất để sẻ chia, đồng cảm với những con người nghèo khổ. Bởi lẽ thầy coi đó như là niềm vui, như một nốt nhạc trong bản nhạc của cuộc đời mình. Cho đi bằng cả tấm lòng, bằng sự thành tâm, đó là điều mà ai cũng có thể thấy và cảm nhận ở thầy.
“Cũng có một vầng trăng
Nhưng sao thầy không kể
Những đêm ngồi soạn bài
Ánh trăng vàng khuya khoắt…”
Vâng, thầy mãi là vầng trăng sáng, là tấm gương để không chỉ tôi mà bao thế hệ học trò khác noi theo. Thầm cảm ơn vì đã cho tôi may mắn được làm học trò của thầy, được chứng kiến những điều thầy làm để tôi nhận ra rằng “ta hãy sống một cuộc đời ý nghĩa”. Trong lòng tôi thầy sẽ mãi là người thầy, người cha vĩ đại nhất, mãi là tấm gương, niềm tự hào của tôi.
Đích sống của mỗi chúng ta khác nhau song vô hình chung đều muốn hướng đến những điều tốt đẹp nhất. Có lẽ bao nhiêu lời hay ý đẹp, bao nhiêu bài giảng đạo lí cũng không có sức lay động bằng một tấm gương - một con người đích thực đang hiện hữu ngay trước mắt chúng ta. Và một tấm gương nhà giáo như thầy Huân cần được biểu dương, ca ngợi và lan tỏa để truyền cảm hứng sống đẹp đến cộng đồng.
Quảng cáo