Quảng cáo
3 câu trả lời 49
HOA CÚC TRẮNG
Ngày xưa, ở một ngôi làng nhỏ có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Người mẹ gầy yếu nhưng lúc nào cũng dành tình yêu thương cho con gái – bé Mai. Mai rất ngoan, mỗi ngày đi học về đều giúp mẹ quét nhà, tưới rau, rồi ngồi kể cho mẹ nghe bao điều vui vẻ ở trường.
Một hôm, mẹ Mai bị ốm nặng. Dù đã cố gắng chăm sóc mẹ, nhưng Mai thấy bệnh mẹ chẳng đỡ chút nào. Lo lắng, Mai quyết định tìm đến ông thầy thuốc già ở cuối làng. Thầy thuốc nhìn Mai bằng ánh mắt hiền từ rồi nói:
– Muốn cứu mẹ, con hãy tìm một bông hoa cúc trắng thật đặc biệt. Số cánh hoa càng nhiều, mẹ con càng sống được lâu hơn.
Mai nghe xong liền chạy vội ra cánh đồng cuối làng. Nhưng lạ thay, mọi bông hoa đều đã héo, chỉ còn lại một bông cúc trắng duy nhất đang nép mình dưới tán cây lớn. Bông hoa nhỏ, cánh mỏng manh, nhưng vẫn tỏa mùi thơm dịu nhẹ. Mai nâng nó lên bằng tất cả sự trân trọng.
Trên đường về, Mai bỗng nghĩ: “Nếu số cánh hoa quyết định thời gian mẹ sống thì mình phải tìm cách giúp bông hoa nhiều cánh hơn mới được!” Nghĩ vậy, Mai dùng bàn tay nhỏ bé của mình nhẹ nhàng tách từng cánh hoa ra làm đôi, rồi lại làm ba. Những cánh hoa tỏa ra như một mặt trời trắng muốt.
Khi Mai mang hoa về, mẹ mỉm cười yếu ớt:
– Sao bông hoa này lại có nhiều cánh đến thế?
Mai ôm mẹ và thì thầm:
– Vì con ước mẹ sống thật lâu để luôn ở bên con.
Điều kỳ lạ đã xảy ra: kể từ hôm đó, bệnh của mẹ Mai dần dần thuyên giảm. Không ai biết vì sao – là nhờ thầy thuốc, nhờ bông hoa, hay nhờ tình yêu thương vô bờ của cô bé nhỏ. Nhưng có một điều chắc chắn: tình yêu có thể tạo nên những điều kỳ diệu.
Từ đó, người dân trong làng gọi loại hoa ấy là hoa cúc nhiều cánh, như một lời nhắc nhở rằng yêu thương chân thành có thể chữa lành mọi nỗi đau.
Một ngày nọ, Cúc gặp một nhà sư hiền từ. Nhà sư tặng Cúc một bông hoa cúc trắng và dặn: "Bông hoa này là biểu tượng của sự sống. Mỗi cánh hoa sẽ là một ngày mẹ cháu được sống thêm". Cúc mừng rỡ nhưng khi đếm thì chỉ có năm cánh, nghĩa là mẹ chỉ sống thêm năm ngày nữa.
Cúc buồn lắm, nhưng rồi Cúc nảy ra một ý định. Cúc liền ngồi xuống, nhẹ nhàng xé từng cánh hoa ra thành những sợi nhỏ li ti. Mỗi sợi nhỏ lại biến thành một cánh hoa dài, mượt, trắng như tấm lòng của Cúc. Cúc xé mãi, xé mãi, đến khi bông hoa trắng bỗng có vô số cánh, không thể đếm được nữa.
Cúc mừng rỡ mang bông hoa về nhà đặt lên ngực mẹ. Phép màu đã xảy ra, mẹ Cúc từ từ khỏe lại.
Từ đó về sau, hoa cúc trắng với vô vàn cánh nhỏ đã trở thành biểu tượng cho lòng hiếu thảo, sự kiên trì và tình yêu thương vô bờ bến của con cái dành cho cha mẹ. Mỗi khi nhìn thấy những bông cúc trắng xinh đẹp, mọi người lại nhớ về câu chuyện cảm động của Cúc.
Trong một ngôi làng nhỏ ven rừng có một cậu bé tên là Pi, sống cùng mẹ trong một túp lều tranh nghèo nàn. Mẹ Pi bị ốm nặng, không có tiền mua thuốc, và bệnh tình ngày càng trầm trọng. Nghe lời mách của một bà lão hàng xóm, Pi quyết định vào rừng sâu tìm thầy thuốc.
Rừng sâu âm u, đầy rẫy nguy hiểm. Vượt qua bao nhiêu sợ hãi, cuối cùng Pi cũng tìm thấy túp lều của vị thần y tóc bạc. Thần y lắng nghe câu chuyện và lắc đầu buồn bã: "Bệnh mẹ con ta đã biết, nhưng ở đây không có thuốc chữa. Chỉ có một loại hoa cúc mọc trên đỉnh núi Mây Vờn mới cứu được mẹ con. Mỗi cánh hoa là một ngày mẹ con sống thêm. Nhưng đường lên đó xa xôi, nguy hiểm khôn lường."
Không chút chần chừ, Pi lao vút đi, trèo đèo lội suối, vượt qua bầy sói hung dữ, băng qua vực sâu. Cuối cùng, Pi cũng đến được đỉnh núi Mây Vờn, nơi chỉ có độc một cây hoa cúc trắng với năm cánh hoa mỏng manh, run rẩy trong gió.
Pi mừng rỡ hái bông hoa xuống. Nhìn bông hoa, Pi nghĩ: "Năm cánh hoa này chỉ giúp mẹ sống thêm được năm ngày thôi ư? Thế thì ít quá!". Tình yêu thương mẹ mãnh liệt trào dâng, Pi bắt đầu cẩn thận xé từng cánh hoa mỏng manh ra thành những sợi nhỏ li ti. Một chi tiết sáng tạo của Pi là cậu bé không chỉ xé cánh hoa, mà còn dùng một mẩu than củi nhặt ven đường, vẽ thêm vô số cánh hoa mới, nhỏ xíu, xếp chồng lên nhau, phủ kín bông hoa cũ.
Khi trở về nhà, Pi đặt bông hoa cúc trắng "đặc biệt" đó vào tay mẹ. Một điều kỳ diệu đã xảy ra: bông hoa cúc không chỉ có năm cánh như ban đầu, mà đã nở rộ với hàng trăm, hàng ngàn cánh hoa nhỏ li ti, trắng muốt. Mẹ Pi khỏe lại ngay lập tức, bà ôm chặt con trai vào lòng.
Kể từ đó, người ta gọi loài hoa đó là hoa cúc trắng (hay hoa bạc thọ), biểu tượng cho tình mẫu tử thiêng liêng và sức sống mãnh liệt. Cậu bé Pi đã dạy cho mọi người một bài học: tình yêu thương, sự hiếu thảo và trí thông minh, sáng tạo có thể vượt qua mọi giới hạn và tạo nên phép màu.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
32609 -
25622
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
18215 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
17340 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
15984 -
Hỏi từ APP VIETJACK15496
