Quảng cáo
6 câu trả lời 251
ĐOẠN VĂN THAM KHẢO
Cô bé bán diêm là một trong những câu chuyện xúc động nhất mà tôi từng được đọc, bởi nó không chỉ kể về số phận bi thảm của một đứa trẻ nghèo khổ mà còn gợi lên nhiều suy nghĩ về lòng nhân ái và sự vô tâm của xã hội. Hình ảnh cô bé nhỏ bé, gầy gò, lang thang giữa trời đông lạnh giá với những bao diêm trên tay khiến người đọc xót xa ngay từ những dòng đầu tiên. Cô bé sợ trở về nhà vì không bán được que diêm nào, sợ những trận đòn của người cha nghiện rượu, và cuối cùng chọn ở lại ngoài đường – nơi giá lạnh đến tê buốt. Những que diêm cô bé đốt lên không chỉ để sưởi ấm mà còn là tia sáng của hy vọng, của những ước mơ nhỏ nhoi mà cô bé khao khát: được ăn ngon, được sống trong căn nhà ấm áp, được gặp lại người bà hiền hậu – người duy nhất yêu thương em. Điều đau đớn nhất là những ước mơ ấy chỉ tồn tại trong ánh lửa lụi tàn, để rồi cô bé ra đi trong cái giá rét của đêm cuối năm mà không một ai hay biết. Câu chuyện khép lại bằng cái chết thương tâm của đứa trẻ khiến mỗi chúng ta không thể không tự hỏi: Vì sao một xã hội đông đúc lại để một sinh linh bé nhỏ cô độc đến thế? Từ đó, câu chuyện nhắc nhở mỗi người hãy biết quan tâm, sẻ chia và mở lòng hơn với những mảnh đời bất hạnh quanh mình. Dẫu buồn, nhưng Cô bé bán diêm vẫn thắp lên trong ta bài học về tình thương – thứ ánh sáng ấm áp hơn mọi que diêm giữa cuộc đời lạnh lẽo.
Trong đêm giao thừa lạnh giá, giữa những bông tuyết rơi dày đặc của một thành phố xa lạ, câu chuyện về "Cô bé bán diêm" của nhà văn Hans Christian Andersen đã chạm đến trái tim của hàng triệu độc giả. Hình ảnh cô bé mồ côi, với đôi bàn chân trần tím tái vì rét, vẫn lang thang trên phố với bao diêm trong tay, gợi lên một sự thương cảm vô hạn. Em không dám về nhà vì sợ người cha độc ác đánh đập khi chưa bán được một que diêm nào. Mỗi lần quẹt một que diêm để sưởi ấm, thế giới thực tại khắc nghiệt của em lại tan biến, nhường chỗ cho những ảo ảnh tuyệt đẹp: bếp lò ấm áp, bàn ăn thịnh soạn với con ngỗng quay, và cây thông Noel lộng lẫy.
Những ảo ảnh đó không chỉ là sự phản chiếu của đói nghèo và khao khát hạnh phúc đơn sơ, mà còn là minh chứng cho sức mạnh của trí tưởng tượng và niềm tin vào điều kỳ diệu. Đỉnh điểm của câu chuyện là khi em quẹt hết cả bao diêm để níu giữ hình bóng người bà hiền hậu – người duy nhất yêu thương em đã khuất. Trong khoảnh khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, cô bé đã trút hơi thở cuối cùng, khuôn mặt vẫn rạng rỡ một nụ cười hạnh phúc. Câu chuyện kết thúc bằng hình ảnh "hai gò má hồng và đôi môi đang mỉm cười" của em khi được bà đưa về trời, đối lập gay gắt với cái chết thương tâm do giá rét. Qua đó, Andersen không chỉ kể một câu chuyện cổ tích buồn, mà còn là lời tố cáo sâu sắc về sự thờ ơ, vô cảm của xã hội đối với những số phận bất hạnh, và là lời nhắc nhở nhói lòng về tình người trong cuộc sống.
Truyện Cô bé bán diêm của An-đec-xen đã gợi cho em một nỗi cảm thương đến xót xa trước cảnh ngộ nghèo khổ, khôn cùng và cái chết vô cùng thương tâm của cô bé. Cô bé đã cạn kiệt về vật chất và bị tổn thương nặng nề về tinh thần. Trong cuộc đời này còn có gì đau đớn hơn khi là một cô bé bị bỏ rơi, cô đơn, lẻ loi giữa trời.
Truyện Cô bé bán diêm của An-đec-xen đã gợi cho em một nỗi cảm thương đến xót xa trước cảnh ngộ nghèo khổ và cái chết của cô
Trước cảnh ngộ nghèo khổ, cơ cực của cô bé, lòng tôi như đau thắt lại. Có lẽ nào ta lại không cảm thấy xót xa khi nghĩ về hình ảnh cô bé một mình bơ vơ, giữa một không gian mênh mông trong đêm tối, rét cắt da, cắt thịt. Trong khi mọi người được sum vầy vui vẻ trong các căn nhà âm áp, bên lò sưởi kia, thì em bé phải một mình bán những bao diêm, em chẳng được ai quan tâm để ý. Cảnh ngộ đó của cô bé càng làm đau đớn tim ta hơn, vì nó lại xảy ra trong đêm giao thừa, khi tất cả niềm vui và sự đầy đủ ùa vào những căn nhà ấm cúng.
Chính lúc đó cô bé đầu trần, chân đi đất, run rẩy vì lạnh và đói. Sự đầm ấm của các gia đình hiện ra qua khung cửa sổ kia càng làm chúng ta xót xa cho cô bé khốn khổ tội nghiệp, không có lấy một chút hạnh phúc nào trong đêm giao thừa. Nhất là hình ảnh cô bé chỉ biết ngồi thu chân vào hốc tường mà hồi tưởng, mà ước mơ. Một que diêm bật sáng lên là cuộc sống quá khứ lại hiện về. Đó là những ngày sống vui vẻ, tràn đầy hạnh phúc bên bà nội hiền từ, nhân hậu như một bà tiên, trong ngôi nhà nhỏ xinh xắn có dây thường xuân bao quanh. Những que diêm tắt là một thực tại vô cùng nghiệt ngã, phũ phàng lại ập đến. Em đang phải sống trong trăm đường cơ cực, khổ sở. Cả ngày phải đi bán diêm, nếu không bán được, đến tối về lại bị bố đánh đập. Và trong đêm giao thừa rét căm căm này em không dám về vì chẳng bán được một que diêm nào. Ngay cả những ước mơ nhỏ bé của em mà cũng chỉ thấy được qua mộng ảo. Mỗi một que diêm sáng lên ước mơ ở đây không phải là ánh sáng của một cây đèn hay của một nguồn ánh sáng gì to lớn. Nó chỉ là một ánh lửa diêm nhỏ bé, dễ dàng tắt lụi trong đêm băng tuyết. Bởi vậy mỗi que bật lên sao có thể sưởi ấm được tấm thân và tâm hồn đã đông lạnh của cô bé. Nó chẳng qua chỉ là chỗ bấu víu cực kì mong manh của cô bé mà thôi. Em bé quẹt cả số diêm còn lại chính là để cố bám lấy những ước mơ đó. Trong khi chúng ta có đầy đủ những thứ đó thì cô bé bán diêm của An-đec-xen lại thiếu tất cả. Ngay cả giấc mơ đẹp nhất em cũng chỉ được thấy khi đã hấp hối.
Chúng ta càng trân trọng những ước mơ đó của em bao nhiêu lại càng đau đớn bấy nhiêu trước cái chết vô cùng thương tâm của em. Dẫu tác giả có tả em bé chết nhưng đôi má vẫn ửng hồng, đôi môi đang mỉm cười, thì nỗi đau trong ta vẫn không thuyên giảm, mà thậm chí cứ nhắm mắt lại thì hình ảnh ấy lại càng day dứt ta hơn.
Hình ảnh cô bé bán diêm mãi mãi để lại trong lòng bao người đọc trên khắp thế gian này, niềm đau thương vô hạn, như luôn nhắc nhở chúng ta hãy yêu thương giúp đỡ lẫn nhau. Và đó cũng chính là tấm lòng nhân hậu tràn đầy của An-đec-xen.
Đêm đông hôm ấy, gió thổi mạnh và tuyết rơi trắng xóa khắp các con phố. Cô bé bán diêm nhỏ bé, gầy gò, lê bước trên đường, tay run rẩy ôm những que diêm nhỏ. Tiếng bước chân lướt trên lớp tuyết khô khốc vang lên lẻ loi, hòa cùng tiếng gió hú, khiến cô bé càng thấy cô đơn và lạnh lẽo. Cửa sổ các nhà sáng đèn, ánh nến lung linh hắt ra đường, gợi lên hình ảnh những bữa cơm ấm áp, cây thông Noel rực rỡ và những tiếng cười vui vẻ mà cô bé chỉ có thể mơ ước.
Cô bé không dám về nhà, sợ bị bố mắng vì không bán được diêm, nên ngồi co ro trong góc phố, cố gắng tìm hơi ấm từ những que diêm nhỏ. Khi bật que diêm đầu tiên, ánh lửa bập bùng, và cô bé nhìn thấy một bàn ăn đầy thức ăn thơm ngon, hương bánh nóng bốc lên khiến cô nuốt nước miếng, tim cô ấm lại một chút. Que diêm thứ hai thắp sáng, cô thấy cây thông Noel rực rỡ với đủ màu sắc, ánh sáng nhấp nháy như đang nhảy múa, và nụ cười hiền hậu của bà em đã khuất hiện ra, như muốn an ủi cô bé. Mỗi que diêm thắp lên là một khoảnh khắc kỳ diệu, xua tan giá rét và nỗi cô đơn, khiến cô bé quên đi hiện thực khắc nghiệt ngoài kia.
Nhưng khi ánh lửa tắt, hiện thực lạnh lẽo lại quay về, cô bé run rẩy trong đêm tối. Cuối cùng, cô bật hết những que diêm còn lại, và trong ánh sáng rực rỡ cuối cùng, cô nhìn thấy một thế giới bình yên, nơi không còn đói rét, đau khổ hay cô đơn. Trong khoảnh khắc diệu kỳ ấy, cô bé ra đi, thanh thản và nhẹ nhàng. Câu chuyện khiến người đọc xúc động sâu sắc, nhắc nhở mỗi chúng ta về lòng nhân ái, sự sẻ chia và tình yêu thương. Nó nhắc rằng xung quanh ta vẫn còn biết bao mảnh đời bất hạnh cần quan tâm, và đôi khi, những hành động nhỏ bé cũng có thể mang lại ánh sáng diệu kỳ trong cuộc sống của người khác.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
32701 -
25717
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
18261 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
17402 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
16026 -
Hỏi từ APP VIETJACK15553
