Quảng cáo
3 câu trả lời 90
BÀI VĂN THAM KHẢO (hơn 25 câu)
Trong số những câu chuyện em từng được nghe và được đọc, em nhớ nhất là câu chuyện “Cô bé bán diêm”. Hôm nay, em xin kể lại một sự việc quan trọng trong truyện nhưng có thêm một số chi tiết sáng tạo của riêng mình: đó là đêm cô bé thắp những que diêm cuối cùng.
Đêm ấy, tuyết rơi dày đặc. Gió lạnh như những mũi kim châm vào da thịt. Cô bé lạc lõng giữa phố xá rộng lớn, đôi chân trần tím tái vì lạnh. Ai đi qua cũng vội vã, không ai để ý đến cô bé đang run rẩy nép sát vào bức tường đá lạnh giá. Bao diêm vẫn còn nguyên, nhưng cả ngày cô chưa bán được một que nào.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, cô bé khẽ tự nhủ: “Nếu đốt một que diêm, có lẽ mình sẽ đỡ lạnh hơn.” Thế là cô run run quẹt que diêm đầu tiên. Ánh lửa bùng lên, nhỏ bé nhưng ấm áp vô cùng. Dưới ánh sáng ấy, cô bé tưởng như mình đang ngồi bên bếp lửa của một gia đình ấm cúng, nghe tiếng củi cháy tí tách. Nhưng chỉ vài giây sau, ngọn lửa vụt tắt, để lại một khoảng tối mênh mông. Cô bé cúi xuống nhặt mảnh gỗ còn nóng, cảm thấy tiếc nuối lạ lùng.
Cô quẹt que diêm thứ hai. Lần này, trong ánh lửa lung linh, cô thấy trước mặt mình một bàn tiệc lớn: có bánh mỳ, gà quay và những món ăn mà mỗi ngày cô chỉ dám nghĩ đến trong mơ. Cả mùi thơm cũng như ùa đến thật rõ ràng. Cô bé mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc nhỏ nhoi. Nhưng rồi ánh sáng lại tắt ngúm, và bàn tiệc biến mất nhanh như lúc nó xuất hiện.
Không chịu từ bỏ, cô bé thắp tiếp một que diêm nữa. Lần này, cô nhìn thấy một cây thông Noel rực rỡ ánh đèn. Những quả cầu thủy tinh lấp lánh như những vì sao nhỏ. Cô bé chưa từng nhìn thấy thứ gì đẹp đến thế. Thậm chí cô còn tưởng như nghe thấy tiếng trẻ em cười vui quanh cây thông. Nhưng khi que diêm vụt tắt, cả ánh sáng và âm thanh cũng biến mất, để lại bóng tối lạnh lẽo bao trùm.
Cô bé quyết định đốt liền một loạt que diêm. Ánh sáng rực lên, như gom hết tất cả ấm áp trên đời lại. Và trong ánh sáng ấy, cô nhìn thấy bà—người bà hiền hậu luôn thương yêu cô như không ai khác. Bà giang tay ra ôm lấy cô bé, và cô òa khóc vì vui sướng. Sợ rằng nếu lửa tắt thì bà cũng sẽ biến mất, cô bé vội vã quẹt hết những que diêm còn lại. Ánh sáng lớn dần, đến mức cả bầu trời như sáng rực. Trong vòng tay bà, cô bé không còn cảm thấy lạnh nữa, cũng không còn thấy đói hay sợ hãi.
Người qua đường sáng hôm sau chỉ thấy một cô bé nhỏ nhoi nằm bên tường, môi vẫn nở nụ cười thật hiền. Nhưng họ đâu biết rằng, trong ánh sáng cuối cùng ấy, cô đã tìm lại được tình thương mà mình luôn khao khát.
Câu chuyện khiến chúng ta hiểu rằng, đôi khi một que diêm nhỏ cũng có thể thắp sáng cả một ước mơ lớn. Và rằng trên thế giới này vẫn còn biết bao mảnh đời cần được sưởi ấm bằng lòng nhân ái.
Trong các câu chuyện cổ tích em đã được nghe và đọc, câu chuyện về "Sự tích cây khế" luôn để lại trong em nhiều suy nghĩ. Em xin kể lại sự việc người anh điền tham trong câu chuyện đó, với một số chi tiết sáng tạo thêm.
Sau khi chia gia tài, người anh chiếm hết nhà cửa, ruộng vườn, chỉ để lại cho em trai túp lều rách nát và mảnh vườn có cây khế. Người em hiền lành cố gắng chăm sóc cây khế, và rồi một năm nọ, cây khế trĩu quả vàng óng.
Một hôm, có con chim thần khổng lồ từ đâu bay tới đậu trên cành khế. Nó bắt đầu ăn những quả khế chín mọng. Vợ chồng người anh, vốn luôn theo dõi nhà em, thấy vậy liền chạy sang, không phải để lo lắng giúp em, mà để rình xem con chim này có gì đặc biệt. Người anh vờ mắng em: "Cây khế là lộc trời, sao chú mày không biết giữ gìn, để chim ăn hết thế này!".
Người em trai thật thà ra xin con chim tha cho, nói rằng chỉ có mỗi cây khế làm kế sinh nhai. Chim thần đáp: "Ăn một quả, trả một cục vàng. Mang túi ba gang, ta chở đi lấy vàng!". Người anh nghe lỏm được, trong lòng mừng thầm, bụng nghĩ: "Chắc chắn đây là chim thần, vàng của nó phải quý hơn vàng trần gian".
Ngày chim thần đến đón người em, người anh đã đứng sẵn ở bờ biển. Hắn vội vàng chạy đến, đẩy em mình ra sau, nói: "Để anh đi trước! Anh là anh cả, anh phải gánh vác việc lớn trong nhà!". Người em ngỡ ngàng, nhưng vẫn nhường nhịn.
Trước khi đi, người anh cố tình may một chiếc túi không phải "ba gang" mà là ba sải tay, dài ngoẵng, to đùng. Vợ hắn còn dúi thêm vào tay hắn mấy cái bồ lớn, dặn: "Cứ nhặt thật đầy vào, không phải sợ chim nó mệt!".
Chim thần chở người anh bay vút qua biển cả. Chim bay qua vô số hòn đảo với kim cương lấp lánh và đá quý rực rỡ, nhưng người anh chỉ nheo mắt tìm kiếm thứ mà hắn cho là quý giá nhất: vàng ròng. Cuối cùng, chim đáp xuống một hòn đảo toàn vàng.
Người anh vội vàng trút hết vàng vào chiếc túi ba sải tay, rồi nhét cả vào bồ, vào túi quần, túi áo, đến mức người hắn phình to ra như một gã khổng lồ vàng. Hắn còn tham lam bẻ cả những cành san hô vàng ròng để nhét thêm.
Khi chim thần bay về, vì quá nặng, nó bay lảo đảo, chao nghiêng. Chim đã cố gắng bay hết sức, nhưng sức nặng của lòng tham thì vô hạn. Gần đến bờ, một cơn gió mạnh thổi qua, người anh vì quá nặng và cồng kềnh, không bám chắc được, liền rơi xuống biển sâu cùng với bao tải vàng khổng lồ.
Hắn chìm nghỉm, vàng lôi hắn xuống tận đáy biển, không kịp kêu một tiếng. Vợ hắn ở nhà chờ mãi không thấy chồng về, chỉ thấy sóng biển vỗ rì rào. Đó là cái kết mà lòng tham phải nhận lấy.
Sau khi chia gia tài, người anh chiếm hết nhà cửa, ruộng vườn, chỉ để lại cho em trai túp lều rách nát và mảnh vườn có cây khế. Người em hiền lành cố gắng chăm sóc cây khế, và rồi một năm nọ, cây khế trĩu quả vàng óng.
Một hôm, có con chim thần khổng lồ từ đâu bay tới đậu trên cành khế. Nó bắt đầu ăn những quả khế chín mọng. Vợ chồng người anh, vốn luôn theo dõi nhà em, thấy vậy liền chạy sang, không phải để lo lắng giúp em, mà để rình xem con chim này có gì đặc biệt. Người anh vờ mắng em: "Cây khế là lộc trời, sao chú mày không biết giữ gìn, để chim ăn hết thế này!".
Người em trai thật thà ra xin con chim tha cho, nói rằng chỉ có mỗi cây khế làm kế sinh nhai. Chim thần đáp: "Ăn một quả, trả một cục vàng. Mang túi ba gang, ta chở đi lấy vàng!". Người anh nghe lỏm được, trong lòng mừng thầm, bụng nghĩ: "Chắc chắn đây là chim thần, vàng của nó phải quý hơn vàng trần gian".
Ngày chim thần đến đón người em, người anh đã đứng sẵn ở bờ biển. Hắn vội vàng chạy đến, đẩy em mình ra sau, nói: "Để anh đi trước! Anh là anh cả, anh phải gánh vác việc lớn trong nhà!". Người em ngỡ ngàng, nhưng vẫn nhường nhịn.
Trước khi đi, người anh cố tình may một chiếc túi không phải "ba gang" mà là ba sải tay, dài ngoẵng, to đùng. Vợ hắn còn dúi thêm vào tay hắn mấy cái bồ lớn, dặn: "Cứ nhặt thật đầy vào, không phải sợ chim nó mệt!".
Chim thần chở người anh bay vút qua biển cả. Chim bay qua vô số hòn đảo với kim cương lấp lánh và đá quý rực rỡ, nhưng người anh chỉ nheo mắt tìm kiếm thứ mà hắn cho là quý giá nhất: vàng ròng. Cuối cùng, chim đáp xuống một hòn đảo toàn vàng.
Người anh vội vàng trút hết vàng vào chiếc túi ba sải tay, rồi nhét cả vào bồ, vào túi quần, túi áo, đến mức người hắn phình to ra như một gã khổng lồ vàng. Hắn còn tham lam bẻ cả những cành san hô vàng ròng để nhét thêm.
Khi chim thần bay về, vì quá nặng, nó bay lảo đảo, chao nghiêng. Chim đã cố gắng bay hết sức, nhưng sức nặng của lòng tham thì vô hạn. Gần đến bờ, một cơn gió mạnh thổi qua, người anh vì quá nặng và cồng kềnh, không bám chắc được, liền rơi xuống biển sâu cùng với bao tải vàng khổng lồ.
Hắn chìm nghỉm, vàng lôi hắn xuống tận đáy biển, không kịp kêu một tiếng. Vợ hắn ở nhà chờ mãi không thấy chồng về, chỉ thấy sóng biển vỗ rì rào. Đó là cái kết mà lòng tham phải nhận lấy.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
32609 -
25622
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
18215 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
17340 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
15984 -
Hỏi từ APP VIETJACK15496
