Quảng cáo
4 câu trả lời 175
Bài văn mẫu: Chiếc lá biết nói
Chiều hôm ấy, tôi ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, nhìn những tán cây trước sân trường. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm rơi xuống bàn tôi một chiếc lá vàng. Tôi bất giác nhặt nó lên, xoay xoay trong tay. Bỗng nhiên, một giọng nói khe khẽ vang lên:
– Bạn có biết tôi đã đi một hành trình dài thế nào không?
Tôi giật mình. Thì ra chiếc lá đang biết nói! Tôi hỏi lại, vừa ngạc nhiên vừa tò mò:
– Hành trình của bạn ư? Kể tôi nghe được không?
Chiếc lá khẽ rung rung, như đang mỉm cười:
– Tôi sinh ra xanh non từ một nụ nhỏ xíu vào đầu mùa xuân. Tôi cùng anh em của mình che chở, nuôi dưỡng cho cây. Tôi góp phần làm mát cả khoảng sân trường mà bạn vẫn vui chơi mỗi ngày. Tôi vui khi thấy các bạn học sinh cười đùa dưới bóng cây, và hạnh phúc khi nghe tiếng chim ríu rít trú ngụ trên cành.
Tôi im lặng lắng nghe, bỗng thấy lòng mình ấm áp lạ. Chiếc lá tiếp lời:
– Nhưng đời lá vốn ngắn ngủi. Khi đã hết sức mình, chúng tôi rời cành để nhường chỗ cho lứa lá mới. Đừng buồn khi thấy chúng tôi rụng xuống, bởi đó cũng là lúc sự sống tiếp tục bằng một vòng tuần hoàn khác.
Nói rồi, chiếc lá nằm im trong lòng bàn tay tôi, không còn cất tiếng nữa. Tôi khẽ đặt nó vào trang vở, như muốn giữ mãi lời nhắn nhủ ấy.
Từ hôm đó, mỗi lần nhìn những tán cây, tôi không chỉ thấy bóng mát quen thuộc, mà còn thấy trong đó bài học về sự cống hiến thầm lặng và quy luật của cuộc sống. Hóa ra, những điều tưởng chừng bé nhỏ, như một chiếc lá, cũng có thể dạy ta những điều lớn lao.
Bài văn kể chuyện sáng tạo: Cuộc trò chuyện với cây bút chì
Một buổi tối yên tĩnh, sau khi làm xong hết bài tập, tôi ngồi ngắm chiếc bút chì thân thuộc của mình. Chiếc bút đã sờn cả đầu, vỏ màu vàng đã nhạt đi vì thời gian. Chợt tôi nghe một giọng nói khe khẽ vang lên:
– Này, cậu có thể nghe tớ nói không?
Tôi giật mình nhìn quanh. Không có ai cả. Giọng nói lại vang lên, lần này rõ ràng hơn:
– Là tớ, cây bút chì đây!
Tôi trợn tròn mắt. Chiếc bút... biết nói ư?
– Cậu biết không, tớ đã cùng cậu đi suốt một học kỳ rồi đấy! Mỗi lần cậu viết, tớ thấy vui lắm, vì mình được làm điều có ích. Nhưng mà...
Chiếc bút chì ngập ngừng. Tôi nghiêng đầu, hỏi:
– Nhưng mà sao?
– Nhưng cậu hay bực bội và quăng tớ xuống đất mỗi khi viết sai. Tớ cũng đau đấy! Dù tớ chỉ là bút chì, nhưng tớ cũng muốn được trân trọng.
Tôi bối rối. Quả thật, có nhiều lúc tôi viết vội, sai chữ, lại nổi cáu rồi ném bút loạn xạ. Tôi chưa từng nghĩ chiếc bút cũng “cảm nhận” được.
Chiếc bút tiếp tục:
– Tớ không trách cậu đâu. Tớ chỉ muốn nhắc cậu rằng: sai không phải là điều đáng sợ. Quan trọng là mình biết sửa sai. Như tớ – mỗi lần gọt đi phần bị mòn, tớ lại trở nên sắc nét hơn!
Tôi lặng người đi. Một cây bút chì bé nhỏ mà lại có những lời thật sâu sắc. Tôi cầm bút lên, mỉm cười:
– Cảm ơn cậu. Tớ hứa sẽ không nổi cáu với cậu nữa. Và sẽ viết thật cẩn thận.
Chiếc bút khẽ rung lên như mỉm cười. Tôi không chắc đó là giấc mơ hay sự thật. Nhưng từ hôm đó, tôi luôn nhìn cây bút của mình với ánh mắt khác – một người bạn thầm lặng, cần mẫn đồng hành cùng tôi trên con đường học tập.
=> Bài học rút ra:
Mỗi đồ vật nhỏ bé quanh ta đều có giá trị riêng. Hãy biết trân trọng, giữ gìn và học cách nhìn mọi thứ bằng sự tử tế và thấu hiểu.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
32701 -
25717
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
18261 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
17402 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
16026 -
Hỏi từ APP VIETJACK15553
