Quảng cáo
3 câu trả lời 193
Câu chuyện: Cây tre trăm đốt
Ngày xưa có một phú ông keo kiệt, tham lam. Ông hứa gả con gái cho anh nông dân nghèo nếu anh ta chịu khó làm lụng cho nhà ông. Anh nông dân thật thà, chăm chỉ, ngày nào cũng cày cấy, cuốc đất, gặt lúa cho phú ông.
Khi đến ngày hứa gả con gái, phú ông lại bội ước, tìm cách gả con gái cho người giàu có. Anh nông dân buồn bã thì được ông Bụt hiện lên giúp đỡ. Bụt trao cho anh câu thần chú “Khắc nhập, khắc xuất”. Anh đi vào rừng, thấy nhiều đốt tre, bèn đọc “Khắc nhập” – các đốt tre liền lại thành cây tre trăm đốt. Đến ngày cưới, anh mang cây tre ấy đến. Phú ông tham lam sờ vào thì bị dính chặt không rời ra được, phải xin lỗi và đồng ý gả con gái cho anh nông dân.
Cuối cùng, anh nông dân nghèo lấy được vợ hiền, sống hạnh phúc, còn phú ông bị mọi người chê cười.
Ý nghĩa câu chuyện: Ca ngợi đức tính thật thà, chăm chỉ; phê phán thói tham lam, tráo trở; dạy ta bài học: sống phải giữ chữ tín, không nên lừa gạt người khác.
Trong một góc khuất của thành phố nhộn nhịp, nơi những tòa nhà cao tầng vươn mình kiêu hãnh, tồn tại một thế giới khác - thế giới của những đứa trẻ vô gia cư. Chúng sống lay lắt nơi những góc đường, dưới gầm cầu, hoặc trong những khu chợ bỏ hoang, với chiếc bụng đói và đôi mắt ngây thơ luôn dõi theo dòng người qua lại.
Tôi đã từng đọc một câu chuyện về một nhóm trẻ như vậy, cuộc sống của chúng là một chuỗi ngày mưu sinh gian nan. Có em nhỏ mới lên năm, lên sáu đã phải biết nhặt ve chai, xin ăn để tồn tại. Có em khác lớn hơn, dù còn trong tuổi ăn tuổi học, đã phải gánh vác trách nhiệm của người lớn, chăm sóc cho những đứa em nhỏ hơn mình. Chúng không có những bữa cơm đủ đầy, không có chăn ấm nệm êm, không có những lời ru à ơi của mẹ. Thay vào đó, chúng có những đêm đông lạnh giá, những trận mưa rừng rát buốt, và nỗi sợ hãi thường trực về một ngày mai không chắc chắn.
Nhưng giữa muôn vàn khó khăn ấy, một điều kỳ diệu đã nảy sinh: tình yêu thương. Những đứa trẻ vô gia cư, dù thiếu thốn tình thương của gia đình, vẫn biết cách yêu thương lẫn nhau. Chúng chia sẻ từng mẩu bánh, từng manh áo rách. Khi một đứa trẻ bị ốm, cả nhóm cùng nhau tìm lá thuốc, thức đêm trông nom. Khi một đứa trẻ cảm thấy cô đơn, những đứa khác sẽ đến bên, ôm chặt lấy nó, như muốn truyền cho nhau hơi ấm và niềm tin.
Câu chuyện đáng nhớ nhất là về một cô bé tên Mai, khoảng 10 tuổi, với đôi mắt to tròn và nụ cười tuy gầy guộc nhưng luôn ánh lên sự lạc quan. Mai là "chị cả" trong một nhóm nhỏ gồm ba đứa em. Một ngày nọ, cơn bão ập đến, dữ dội hơn bao giờ hết. Chúng trú tạm dưới một mái hiên xiêu vẹo. Khi trận gió mạnh nhất thổi qua, mái hiên đổ sập. Mai đã không ngần ngại dùng chính cơ thể mình để che chắn cho ba đứa em nhỏ hơn. Khi mọi người đến giúp, họ tìm thấy Mai đang ôm chặt lấy các em, dù mình bị thương nặng, nhưng những đứa em vẫn an toàn.
Sự hy sinh của Mai đã chạm đến trái tim của rất nhiều người. Câu chuyện về cô bé và những đứa trẻ vô gia cư đã lan truyền nhanh chóng, khơi dậy lòng trắc ẩn trong cộng đồng. Nhiều người đã tìm đến, mang theo quần áo ấm, thức ăn, và cả những lời động viên, an ủi. Một tổ chức từ thiện đã đứng ra nhận nuôi và tạo điều kiện cho các em được đến trường, được sống trong vòng tay yêu thương và sự chăm sóc.
Câu chuyện này đã để lại trong tôi một bài học sâu sắc về sức mạnh của tình yêu thương, về sự kiên cường và hy vọng. Nó nhắc nhở tôi rằng, ngay cả trong những hoàn cảnh tăm tối nhất, tình người vẫn luôn có thể tỏa sáng, mang đến sự ấm áp và thay đổi cuộc đời. Những đứa trẻ vô gia cư ấy, bằng sự mong manh và tình yêu vô bờ bến của mình, đã dạy cho tôi bài học về ý nghĩa thực sự của cuộc sống.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
32701 -
25717
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
18261 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
17402 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
16026 -
Hỏi từ APP VIETJACK15553
