Quảng cáo
1 câu trả lời 100
Chiếc Còi Tàu và Tiếng Lòng Út Vịnh
1.
Ngôi nhà nhỏ của Út Vịnh nép mình sát bên triền đường sắt, nơi mỗi nhịp bánh lăn đều vọng vào giấc ngủ em. Mấy năm nay, con đường sắt ấy không yên ả. Những trò nghịch ngợm dại dột, những tảng đá vô tình, cả sự lơ là của người lớn, cứ chực chờ gây ra tai họa. Tiếng còi tàu, vốn dĩ quen thuộc, đôi khi lại mang theo một nỗi bất an mơ hồ.
2.
Từ khi trường phát động phong trào "Em yêu đường sắt quê em", Út Vịnh như có thêm một nỗi bận tâm. Đôi mắt đen láy của cậu bé luôn dõi theo những đoạn ray, như canh gác cho sự bình yên của những chuyến tàu. Việc thuyết phục Sơn, cậu bạn tinh nghịch nhất xóm, quả thật là một thử thách. Bao lời lẽ, bao dẫn chứng về sự nguy hiểm, cuối cùng cũng lay động được trái tim ham chơi của Sơn.
3.
Chiều hôm ấy, nắng vàng như rót mật xuống triền sông Cái. Gió thổi nhè nhẹ, mang theo hơi nước mát lành. Út Vịnh ngồi bên cửa sổ, say sưa với trang sách. Bỗng, một hồi còi tàu xé tan sự tĩnh lặng. Tiếng còi không dồn dập, không giận dữ, mà kéo dài, da diết, như một lời cầu cứu khẩn thiết.
4.
Một linh cảm chẳng lành chợt lóe lên trong đầu Vịnh. Cậu bé vội vã lao ra, ánh mắt hướng về phía đường tàu. Và rồi, cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mắt: hai bé gái nhỏ xíu, Hoa và Lan, đang ngồi say sưa chơi chuyền thẻ ngay giữa đường ray. Đoàn tàu từ xa đã hiện rõ, đầu tàu đen kịt như một con quái vật khổng lồ đang lao tới.
5.
Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, không có chỗ cho sự sợ hãi. Một sức mạnh phi thường trỗi dậy trong cậu bé nhỏ tuổi. Út Vịnh hét lớn một tiếng, rồi như một mũi tên lao về phía hai cô bé. Tiếng còi tàu rít lên inh ỏi, như giận dữ, như bất lực. Vịnh chỉ kịp đẩy mạnh Hoa văng ra khỏi đường ray, rồi ôm chặt lấy Lan, cả hai cùng lăn xuống mép ruộng, thoát khỏi lưỡi hái tử thần trong gang tấc.
6.
Tiếng tàu rầm rập lướt qua, mang theo cả hơi nóng và mùi dầu mỡ. Khi đoàn tàu đã đi khuất, mặt đất vẫn còn rung nhẹ. Ba mẹ Lan chạy đến, ôm chầm lấy hai đứa con, nước mắt lăn dài trên gò má. Ánh mắt họ nhìn Vịnh chứa đựng sự biết ơn vô bờ bến, không một lời nào có thể diễn tả hết.
7.
Út Vịnh đứng đó, thở dốc, tim vẫn còn đập thình thịch. Cậu bé cảm nhận được sự run rẩy của bé Lan trong vòng tay mình. Lúc ấy, cậu mới thực sự thấm thía sự nguy hiểm của những trò chơi trên đường tàu. Tiếng còi tàu, từ nay về sau, sẽ không chỉ là âm thanh quen thuộc, mà còn là lời nhắc nhở về sự sống và cái chết, về lòng dũng cảm và tình người cao đẹp của một cậu bé tên Vịnh.
Những điểm sáng tạo trong bài văn này:
Tập trung vào cảm xúc và nội tâm của Út Vịnh: Diễn tả rõ hơn những suy nghĩ, linh cảm và sự dũng cảm của cậu bé trong tình huống nguy hiểm.
Nhấn mạnh vai trò của tiếng còi tàu: Tiếng còi không chỉ là âm thanh thông báo mà còn là dấu hiệu của sự nguy hiểm và cả sự bất lực.
Mở rộng miêu tả khoảnh khắc nguy hiểm: Tăng thêm sự kịch tính và cảm xúc cho cảnh cứu người.
Khắc họa rõ hơn phản ứng của những người liên quan: Diễn tả sự hoảng sợ của Hoa và Lan, sự xúc động của ba mẹ Lan.
Kết thúc mở với suy nghĩ sâu sắc của Út Vịnh: Tiếng còi tàu trở thành một biểu tượng, nhắc nhở về bài học sâu sắc mà cậu bé đã trải qua.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
25482
-
Hỏi từ APP VIETJACK15964
-
Hỏi từ APP VIETJACK15440
