Quảng cáo
2 câu trả lời 583
Bài văn phân tích truyện "Bố tôi" – Cao Thị Tỵ
Tình cảm gia đình luôn là một mạch nguồn thiêng liêng, sâu lắng trong văn học Việt Nam. Truyện ngắn “Bố tôi” của Cao Thị Tỵ là một tác phẩm ngắn gọn nhưng sâu sắc, thể hiện rõ nét tình phụ tử ấm áp, sự kính trọng của con dành cho cha và tấm lòng bao dung, vị tha của người cha đối với con.
Truyện được kể qua lời một đứa con, với giọng điệu hồi tưởng, tự sự nhẹ nhàng mà xúc động. Câu chuyện bắt đầu từ một sự kiện tưởng như rất nhỏ: người con lỡ lời xúc phạm bố trước mặt người khác, gọi bố là "ông ấy". Điều đó khiến người cha đau lòng đến nỗi không nói chuyện với con suốt mấy ngày. Tuy nhiên, đằng sau sự im lặng ấy không phải là sự giận dữ, mà là một nỗi buồn sâu xa và lòng tự trọng bị tổn thương của người cha.
Tình tiết truyện đơn giản nhưng đầy tính nhân văn. Người cha không trách mắng, không nặng lời, mà chọn cách im lặng để người con tự nhận ra lỗi. Đây chính là một cách giáo dục đầy thầm lặng nhưng sâu sắc, thể hiện sự bao dung và tình yêu thương vô điều kiện của người cha dành cho con. Đến cuối truyện, ông vẫn tha thứ cho con, vẫn yêu con như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Còn người con, qua trải nghiệm đó, đã hiểu hơn về cha mình, về sự quý giá của tình cha con và học được bài học về cách sống, cách cư xử có lễ nghĩa, đạo hiếu.
Giọng kể nhẹ nhàng, giàu cảm xúc, chi tiết chân thực và đậm tính đời thường đã khiến truyện "Bố tôi" chạm đến trái tim người đọc. Tác phẩm không chỉ là lời tự sự của riêng người con trong truyện, mà còn là lời nhắn gửi tới tất cả chúng ta – rằng trong gia đình, sự tôn trọng và yêu thương phải luôn song hành, bởi đó là nền tảng của hạnh phúc.
Tóm lại, “Bố tôi” là một truyện ngắn sâu sắc về tình cha con, tuy không kịch tính hay có nhiều sự kiện, nhưng bằng những cảm xúc chân thành và tinh tế, truyện đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người đọc. Qua đó, mỗi chúng ta thêm trân trọng hơn tình cảm gia đình – nơi có người cha thầm lặng yêu thương ta suốt cả cuộc đời.
Chắc hẳn đối về đề tài viết về bà, về mẹ sẽ rất nhiều nhưng ngược lại những tác phẩm viết về cha lại khá khiêm tốn. Không phải vì tình yêu thương của cha ít hơn với mẹ, với bà. Mà tình yêu của người cha dành cho những đứa con của mình luôn luôn thầm kín, không bộc lộ quá nhiều. Nhưng tác giả trẻ Cao Thị Tỵ đã có một truyện ngắn rất hay và để lại cho chúng ta những bài học ý nghĩa sâu sắc đó là tác phẩm ' Bố tôi".
Câu chuyện mở đầu bằng những lời kể của Ngoại. Nhân vật ' tôi" lớn lên trong hoàn cảnh đã mất mẹ từ sớm khi mới lên ba, con đứa em thì đã mồ côi mẹ từ khi mới một tuổi. Đó là một mất mát, một cú sốc khá lớn đối với một đứa trẻ ba tuổi. Và nó cũng là nỗi đau của người cha phải một mình nuôi những đứa con thơ dại.
Người bố của nhân vật " tôi" vì ngày phải đi làm nên việc chăm lo cho các con phải nhờ đến bà ngoại. Nhưng cứ khi về đến nhà thì bố lại ôm đàn con thơ dại của mình vào lòng mà vỗ về, mà chăm sóc thay cho mẹ. Bố không hề biết ru mà thay vào đó là đọc một bài thơ có tên " Bầm ơi". Những đứa con còn nhỏ nghe một lúc thì đã ngủ say nhưng không hề biết được rằng những lúc đó người bố lại xúc động nghẹn ngào và có khi là sẽ rơi nước mắt khi nghĩ đến hoàn cảnh của mình, hoàn cảnh của những đứa con thơ.
Và người bố muốn dành hết tất thảy sự yêu thương đó cho hai đứa con khi đã thiệt thòi vì không có mẹ. Nên dù mọi người có nói người nên tục huyền - tìm mẹ lế thì người bố đã từ chối vì sợ các con sẽ không còn được yêu thương, và cũng sẽ không có thời gian để yêu thương các con đủ nhiều. Vậy nên người bố đã chọn gác lại hạnh phúc nhỏ của mình để chỉ mong các con được lớn lên trong tình yêu thương của cha.
Không muốn để các con khổ sở, vất vả nên người bố đã đi làm nhiều công việc khác nhau, dù vất vả thế nào cũng không bao giờ để cho con phải chờ đợi trước cổng trường, người bố sẽ luôn cố gắng đón con đúng giờ.
Nhưng khi bố ngã bệnh thì nhân vật " tôi" mới nhận ra sự vô tâm, vô tư của mình mà không biết giúp đỡ bố nhiều hơn. Dù trong lúc ốm đau, bệnh tật thì bố cũng chỉ lo cho con cái học hành mầ không nghĩ đến bản thân mình. Đến khi nhân vật " tôi" nhận ra thì đã quá muộn vì người bố đã qua đời.
Câu chuyện dừng lại trong dòng suy ngẫm của nhân vật và thốt lên rằng " Bố ơi! Gía như con biết thương và giúp đỡ bố nhiều hơn." Đó là tình yêu thương, sự trân trọng những gì mà người bố đã cố gắng chăm lo, bù đắp tình thương cho người đứa con còn thơ dại của mình. Câu chuyện không quá dài nhưng khi đọc xong ai trong chúng ta cũng có những suy ngẫm khác nhau và tự nhìn lại bản thân đã làm gì để cho bố mẹ vui lòng hay chưa?
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
103475
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
79181 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
72519 -
Hỏi từ APP VIETJACK60307
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
46296 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
36999
