Quảng cáo
4 câu trả lời 790
Câu chuyện buồn của cây hoa
Sáng hôm ấy, khi ánh bình minh vừa ló dạng, những tia nắng đầu tiên rọi xuống lớp học của em, em đã đến trường sớm để tưới nước cho bồn hoa trước lớp. Những bông hoa đang đón nhận những giọt nước trong lành như những nụ cười của mẹ hiền, nhưng một cây hoa trong bồn hoa lại không được tươi vui như vậy. Nó đang ủ rũ, những cánh hoa đã không còn tươi tắn, mà thay vào đó là một dáng vẻ xơ xác, buồn bã.
Em cúi xuống gần cây hoa, nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc lá đã héo úa, như thể muốn chia sẻ một phần nỗi buồn mà cây hoa đang mang trong lòng. Lúc ấy, em nghe thấy tiếng thủ thỉ từ chính cây hoa. "Bạn có nghe được không? Tôi cũng không muốn mình như thế này đâu..." Cây hoa cất tiếng kể, giọng buồn bã, nhỏ nhẹ nhưng đầy nỗi niềm.
Cây hoa kể rằng nó vốn là một bông hoa xinh đẹp nhất trong bồn hoa này. Những cánh hoa mềm mại, màu sắc rực rỡ luôn thu hút ánh nhìn của mọi người. Mỗi khi có gió, những cánh hoa lại nhẹ nhàng rung rinh như vũ điệu mời gọi, làm bừng sáng cả khuôn viên lớp học. Mọi người đều khen ngợi vẻ đẹp của nó và dành cho nó những ánh mắt trìu mến. Nó cảm thấy mình là một phần quan trọng của vườn hoa, là niềm tự hào của lớp học. Nó cảm nhận được sự yêu thương và nâng niu của những bạn học sinh qua những lần chăm sóc, tưới nước.
Nhưng rồi, một ngày, một cơn gió lạ đã mang đến một sự thay đổi. Cây hoa kể rằng có một bạn học sinh đã lại gần, tỏ vẻ thích thú và bắt đầu vặt lá của nó. Đầu tiên chỉ là một vài chiếc lá rơi xuống, nhưng rồi, khi bạn ấy thấy nó đẹp quá, bạn ấy không thể dừng lại. Bạn ấy đã bẻ cành, làm rụng hết những cánh hoa tươi thắm, để lại những vết thương không thể chữa lành. Mỗi chiếc lá rơi, mỗi cành hoa bị bẻ gãy như là những nhát dao cắt vào trái tim non nớt của nó.
Cây hoa thủ thỉ tiếp: "Tôi chỉ muốn được sống trong bình yên, được đón nhận tình yêu thương từ mọi người như trước. Nhưng giờ đây, tôi cảm thấy mình không còn đẹp nữa, không còn ý nghĩa nữa. Những cánh hoa đã rơi, những chiếc lá không còn xanh tươi, và tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi."
Lúc này, em cảm thấy lòng mình như bị bóp nghẹt. Em nhận ra rằng, dù là một cây hoa nhỏ bé, nhưng nó cũng biết đau khổ và cảm nhận sự mất mát. Cây hoa không chỉ bị tổn thương vì hành động của con người mà còn vì sự thiếu hiểu biết và lòng tôn trọng thiên nhiên.
Em nhẹ nhàng vỗ về cây hoa: "Đừng buồn nữa nhé, tôi sẽ chăm sóc bạn thật tốt. Những cánh hoa kia có thể đã rơi, nhưng bạn vẫn có thể vươn lên, vẫn có thể nở hoa một lần nữa. Dù ai đó có vô tình hay cố ý làm tổn thương bạn, nhưng đừng quên rằng vẫn có những người luôn yêu thương và tôn trọng bạn."
Cây hoa nghe em nói, như thể nó cảm nhận được chút ấm áp, dù chỉ là một lời an ủi nhỏ bé. Những chiếc lá héo úa có vẻ như bớt khô hơn, và những cánh hoa tàn dù đã rụng vẫn mang một vẻ đẹp tĩnh lặng, kiên cường.
Em tưới nước cho cây hoa thêm một lần nữa, nhẹ nhàng vuốt ve những chiếc lá còn lại. "Mong rằng bạn sẽ sớm khỏe lại, bạn sẽ lại tỏa sáng và đẹp như ngày xưa. Cứ vững vàng, vì thế giới này vẫn còn nhiều người yêu thương bạn." Em thì thầm.
Cây hoa không nói gì thêm, nhưng em cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong không khí, như thể cây hoa đang mỉm cười dù không thể hiện ra ngoài.
Từ hôm ấy, em quyết định sẽ chăm sóc cây hoa thật cẩn thận, và từ đó, em hiểu rằng mỗi sinh vật, dù nhỏ bé hay yếu đuối, đều có quyền được yêu thương và tôn trọng. Cây hoa, dù bị tổn thương, nhưng vẫn kiên cường vươn lên, như một minh chứng cho sức sống mạnh mẽ của thiên nhiên.
Câu chuyện buồn của cây hoa
Sáng hôm ấy, khi ánh bình minh vừa ló dạng, những tia nắng đầu tiên rọi xuống lớp học của em, em đã đến trường sớm để tưới nước cho bồn hoa trước lớp. Những bông hoa đang đón nhận những giọt nước trong lành như những nụ cười của mẹ hiền, nhưng một cây hoa trong bồn hoa lại không được tươi vui như vậy. Nó đang ủ rũ, những cánh hoa đã không còn tươi tắn, mà thay vào đó là một dáng vẻ xơ xác, buồn bã.
Em cúi xuống gần cây hoa, nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc lá đã héo úa, như thể muốn chia sẻ một phần nỗi buồn mà cây hoa đang mang trong lòng. Lúc ấy, em nghe thấy tiếng thủ thỉ từ chính cây hoa. "Bạn có nghe được không? Tôi cũng không muốn mình như thế này đâu..." Cây hoa cất tiếng kể, giọng buồn bã, nhỏ nhẹ nhưng đầy nỗi niềm.
Cây hoa kể rằng nó vốn là một bông hoa xinh đẹp nhất trong bồn hoa này. Những cánh hoa mềm mại, màu sắc rực rỡ luôn thu hút ánh nhìn của mọi người. Mỗi khi có gió, những cánh hoa lại nhẹ nhàng rung rinh như vũ điệu mời gọi, làm bừng sáng cả khuôn viên lớp học. Mọi người đều khen ngợi vẻ đẹp của nó và dành cho nó những ánh mắt trìu mến. Nó cảm thấy mình là một phần quan trọng của vườn hoa, là niềm tự hào của lớp học. Nó cảm nhận được sự yêu thương và nâng niu của những bạn học sinh qua những lần chăm sóc, tưới nước.
Nhưng rồi, một ngày, một cơn gió lạ đã mang đến một sự thay đổi. Cây hoa kể rằng có một bạn học sinh đã lại gần, tỏ vẻ thích thú và bắt đầu vặt lá của nó. Đầu tiên chỉ là một vài chiếc lá rơi xuống, nhưng rồi, khi bạn ấy thấy nó đẹp quá, bạn ấy không thể dừng lại. Bạn ấy đã bẻ cành, làm rụng hết những cánh hoa tươi thắm, để lại những vết thương không thể chữa lành. Mỗi chiếc lá rơi, mỗi cành hoa bị bẻ gãy như là những nhát dao cắt vào trái tim non nớt của nó.
Cây hoa thủ thỉ tiếp: "Tôi chỉ muốn được sống trong bình yên, được đón nhận tình yêu thương từ mọi người như trước. Nhưng giờ đây, tôi cảm thấy mình không còn đẹp nữa, không còn ý nghĩa nữa. Những cánh hoa đã rơi, những chiếc lá không còn xanh tươi, và tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi."
Lúc này, em cảm thấy lòng mình như bị bóp nghẹt. Em nhận ra rằng, dù là một cây hoa nhỏ bé, nhưng nó cũng biết đau khổ và cảm nhận sự mất mát. Cây hoa không chỉ bị tổn thương vì hành động của con người mà còn vì sự thiếu hiểu biết và lòng tôn trọng thiên nhiên.
Em nhẹ nhàng vỗ về cây hoa: "Đừng buồn nữa nhé, tôi sẽ chăm sóc bạn thật tốt. Những cánh hoa kia có thể đã rơi, nhưng bạn vẫn có thể vươn lên, vẫn có thể nở hoa một lần nữa. Dù ai đó có vô tình hay cố ý làm tổn thương bạn, nhưng đừng quên rằng vẫn có những người luôn yêu thương và tôn trọng bạn."
Cây hoa nghe em nói, như thể nó cảm nhận được chút ấm áp, dù chỉ là một lời an ủi nhỏ bé. Những chiếc lá héo úa có vẻ như bớt khô hơn, và những cánh hoa tàn dù đã rụng vẫn mang một vẻ đẹp tĩnh lặng, kiên cường.
Em tưới nước cho cây hoa thêm một lần nữa, nhẹ nhàng vuốt ve những chiếc lá còn lại. "Mong rằng bạn sẽ sớm khỏe lại, bạn sẽ lại tỏa sáng và đẹp như ngày xưa. Cứ vững vàng, vì thế giới này vẫn còn nhiều người yêu thương bạn." Em thì thầm.
Cây hoa không nói gì thêm, nhưng em cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong không khí, như thể cây hoa đang mỉm cười dù không thể hiện ra ngoài.
Từ hôm ấy, em quyết định sẽ chăm sóc cây hoa thật cẩn thận, và từ đó, em hiểu rằng mỗi sinh vật, dù nhỏ bé hay yếu đuối, đều có quyền được yêu thương và tôn trọng. Cây hoa, dù bị tổn thương, nhưng vẫn kiên cường vươn lên, như một minh chứng cho sức sống mạnh mẽ của thiên nhiên.
Sáng sớm, ánh nắng dịu dàng trải dài khắp sân trường, những giọt sương đêm còn đọng lại trên cánh hoa như những viên ngọc lấp lánh. Em đến trường sớm hơn mọi khi, lòng hân hoan khi nghĩ đến việc được chăm sóc cho bồn hoa trước lớp. Đó không chỉ là một công việc đơn giản mà còn là cách em gửi gắm những tình cảm yêu thương của mình vào từng cánh hoa, từng chiếc lá.
Khi em bước đến bồn hoa, một cảnh tượng xót xa hiện ra trước mắt. Giữa những bông hoa rực rỡ, một cây hoa nhỏ bé đang ủ rũ, cánh hoa đã rụng gần hết, lá thì héo úa, những cành non yếu ớt như đang cố gắng chống chọi với nỗi đau. Em cúi xuống, chạm nhẹ vào thân cây, bất chợt như nghe thấy tiếng thì thầm từ cây hoa.
"Chào em, người bạn nhỏ," cây hoa bắt đầu kể. "Ta là một bông hoa xinh đẹp, từng nở rộ dưới ánh nắng ban mai, mang trong mình biết bao niềm vui và hy vọng. Nhưng rồi, một ngày nọ, có những bàn tay vô tình vặt lá, bẻ cành ta. Những chiếc lá xanh mướt, nơi ta từng trú ngụ những giọt sương, giờ đây đã không còn. Những cánh hoa rực rỡ cũng đã rụng xuống đất, để lại một nỗi buồn tê tái trong lòng ta."
Cây hoa ngậm ngùi tiếp tục: "Ta không hiểu tại sao lại có người muốn làm tổn thương ta. Có phải vì ta quá yếu ớt, quá nhỏ bé so với những bông hoa khác? Hay vì ta chỉ là một phần trong không gian rộng lớn này, không ai quan tâm đến ta? Một sớm mai, ta từng mơ ước được khoe sắc bên cạnh những người bạn, được ngắm nhìn ánh nắng và thưởng thức những cơn gió nhẹ. Nhưng giờ đây, ta chỉ còn là một cái bóng của chính mình, một hình ảnh nhạt nhòa giữa cuộc sống."
Nghe những lời tâm sự của cây hoa, trái tim em như quặn lại. Em cảm nhận được nỗi đau, sự cô đơn và tiềm ẩn những giấc mơ chưa thành hiện thực của nó. Em muốn nói với cây hoa rằng em sẽ chăm sóc nó, sẽ tưới nước cho nó, sẽ bảo vệ nó khỏi những bàn tay vô tình. Nhưng cây hoa vẫn tiếp tục: "Em có biết không, mỗi lần một cánh hoa rụng xuống đất, ta như mất đi một phần linh hồn của mình. Có lẽ, một ngày nào đó, ta sẽ không còn sức sống, sẽ không còn ai nhớ đến ta nữa..."
Em không thể kìm nén được lòng mình. Em rót nước vào chậu, tưới lên từng chiếc lá, từng cành hoa. "Đừng lo, cây hoa ạ! Em sẽ chăm sóc cho anh. Anh không đơn độc đâu!" Em nói trong tâm tư. Cây hoa như cảm nhận được sự ấm áp từ em, ánh nắng chiếu rọi lên những cánh hoa chưa rụng, làm chúng lung linh như những ngôi sao.
Dù cây hoa vẫn còn buồn, nhưng em tin rằng với tình yêu thương và sự chăm sóc, nó sẽ hồi sinh, sẽ nở rộ những cánh hoa mới, tươi đẹp hơn. Và em sẽ luôn ở đây, lắng nghe những câu chuyện của cây hoa, để không chỉ nó mà cả em cùng nhau vươn mình trong ánh sáng của cuộc sống.
(bài tham khảo ạ)
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
54221
-
Hỏi từ APP VIETJACK44482
-
Hỏi từ APP VIETJACK43686
-
Hỏi từ APP VIETJACK41340
