Quảng cáo
4 câu trả lời 231
Bài văn: Kỷ niệm với người thân là điểm tựa tinh thần
Trong cuộc sống mỗi người đều có những điểm tựa tinh thần để vượt qua những khó khăn, thử thách. Đối với tôi, điểm tựa tinh thần lớn nhất chính là bà nội. Những kỷ niệm với bà luôn là nguồn động viên lớn lao đối với tôi mỗi khi gặp khó khăn.
Một trong những kỷ niệm tôi nhớ mãi là vào năm tôi học lớp 5, khi tôi gặp phải một bài kiểm tra môn toán khó. Cả tuần trước đó, tôi đã cố gắng học tập, nhưng bài kiểm tra vẫn khiến tôi cảm thấy lo lắng và bối rối. Khi tôi nhận được đề bài, lòng tôi nặng trĩu, chỉ mong sao có thể hoàn thành được. Sau khi kiểm tra xong, tôi cảm thấy bất an và tự hỏi liệu mình có làm đúng không. Tôi đã về nhà với tâm trạng buồn bã và thất vọng.
Nhìn thấy tôi như vậy, bà tôi đã hỏi: “Con sao thế? Tại sao lại buồn?”. Tôi kể cho bà nghe về bài kiểm tra khó và nỗi lo lắng của mình. Bà lắng nghe tôi một cách cẩn thận, rồi nhẹ nhàng nói: “Bài kiểm tra chỉ là một phần trong học tập thôi con à. Đừng để một điểm số quyết định hết tất cả. Quan trọng là con đã cố gắng hết sức mình. Bà tin rằng con sẽ làm được tốt hơn vào lần sau.”
Lời nói của bà “Đừng để một điểm số quyết định hết tất cả” đã làm tôi bớt lo lắng. Tôi cảm thấy như có một sức mạnh vô hình từ những lời động viên ấy, giúp tôi lấy lại sự tự tin và quyết tâm. Bà còn dạy tôi rằng trong cuộc sống, không phải lúc nào mọi chuyện cũng thuận lợi, nhưng quan trọng là phải biết đứng lên sau mỗi lần vấp ngã, vì “thất bại chỉ là tạm thời, còn kiên trì và nỗ lực mới là mãi mãi”.
Từ đó, mỗi khi gặp khó khăn, tôi lại nhớ đến lời bà. Tôi học cách đối diện với thử thách, thay vì sợ hãi và bỏ cuộc. Nhờ có bà, tôi biết cách vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống, không chỉ trong học tập mà còn trong những tình huống khó xử khác. Bà là người luôn ở bên cạnh tôi, không bao giờ rời xa, luôn sẵn sàng dìu dắt tôi từng bước trong cuộc sống.
Giờ đây, mỗi khi gặp khó khăn, tôi vẫn nhớ về bà và những lời động viên ấy. Bà không chỉ là người thân, mà còn là điểm tựa tinh thần vững chắc của tôi. Và dù có đi đến đâu, tôi luôn biết rằng “bà luôn ở trong trái tim con”, là nguồn động viên lớn lao giúp tôi đứng vững và tiếp tục bước về phía trước.
Kỷ niệm với bà là một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi, và những lời bà nói vẫn luôn là động lực giúp tôi không ngừng cố gắng trong mọi công việc. Bà là điểm tựa tinh thần vững chắc nhất của tôi, người luôn dõi theo và yêu thương tôi trong mọi hoàn cảnh.
Bài văn: Kỷ niệm với người thân mà em cho là điểm tựa tinh thần
Trong cuộc sống của mỗi người, ai cũng có những người thân yêu luôn là điểm tựa vững chắc, là nguồn động viên tinh thần lớn lao. Với tôi, người ấy là bà – người bà kính yêu luôn ở bên tôi, cho tôi những lời khuyên quý giá, và đặc biệt là bà luôn là điểm tựa tinh thần vững chắc trong những lúc tôi gặp khó khăn.
Hồi còn nhỏ, mỗi khi tôi gặp chuyện buồn hay gặp phải thử thách trong học tập, tôi thường tìm đến bà. Bà tôi là một người phụ nữ hiền hậu, luôn có một nụ cười ấm áp và ánh mắt dịu dàng. Một buổi chiều mùa hè, tôi gặp phải một bài toán khó mà không thể giải được. Đứng trước tờ giấy đầy con số và dấu hiệu, tôi cảm thấy thất vọng vô cùng. Tôi nhớ lại lời bà thường nói: "Con đừng bao giờ từ bỏ, phải kiên trì và cố gắng, không có gì là không thể vượt qua". Dù lúc đó tôi chưa thể giải quyết được bài toán, nhưng những lời động viên ấy như tiếp thêm sức mạnh cho tôi.
Thế rồi, tôi đã quay sang bà, và bà mỉm cười, âu yếm nói: "Con gái của bà lúc nào cũng có thể làm được, chỉ cần con tin vào chính mình". Sau đó, bà chỉ cho tôi cách tiếp cận bài toán từ một phương pháp khác, đơn giản hơn, và dần dần tôi đã giải được. Đó là một kỷ niệm mà tôi không thể nào quên, bởi chính những lời bà nói đã trở thành lời nhắc nhở trong cuộc sống của tôi: "Chỉ cần cố gắng hết mình, không có gì là không thể."
Mỗi lần gặp khó khăn hay khi tâm hồn tôi mệt mỏi, tôi lại nghĩ đến bà và nhớ những lời bà dạy. "Con hãy sống sao cho mỗi ngày là một ngày vui vẻ, vì cuộc sống này ngắn ngủi lắm." Bà không chỉ dạy tôi về bài toán, mà còn dạy tôi về cách sống, về cách đối mặt với thử thách và tìm thấy niềm vui trong từng khoảnh khắc.
Tôi luôn cảm thấy mình thật may mắn khi có bà là điểm tựa tinh thần. Dù bà đã già, đôi khi sức khỏe không tốt, nhưng tình yêu thương và những bài học quý báu mà bà truyền lại cho tôi vẫn luôn sống mãi trong trái tim tôi. Những lời bà nói như là những ngôi sao sáng, soi sáng con đường tôi đi và tiếp thêm cho tôi nghị lực mỗi khi tôi gặp khó khăn.
Với tôi, bà không chỉ là một người thân yêu, mà là người bạn, người thầy lớn trong cuộc đời. Và mỗi khi tôi nhớ lại những kỷ niệm với bà, tôi lại cảm thấy bình yên, mạnh mẽ hơn, như có một sức mạnh vô hình nâng đỡ tôi trên mọi nẻo đường.
Trong bài văn này, tôi đã sử dụng dấu ngoặc kép để nhấn mạnh những lời bà dạy và nhắc nhở tôi, nhằm thể hiện sự kính trọng và tôn vinh những lời nói đó trong cuộc sống của tôi.
Trường học giống như ngôi nhà thứ hai của học sinh. Và kỉ niệm mà tôi còn nhớ mãi là về ngày đầu tiên đi học. Tối hôm trước, tôi được mẹ chuẩn bị đầy đủ cho đồ dùng học tập. Sáng hôm sau, tôi thức dậy từ lúc sáu giờ. Tôi đánh răng rửa mặt, ăn sáng và mặc bộ đồng phục mới. Vì bố mẹ bận đi làm sớm nên ông nội sẽ đưa tôi đến trường. Đúng bảy giờ, ông đưa tôi đến trường bằng chiếc xe đạp quen thuộc. Trên đường đi, tôi cảm thầy vừa hân hoan, vừa lo lắng. Hôm nay, ngôi trường Tiểu học thật đẹp đẽ. Từ phía ngoài đường nhìn vào đã thấy chiếc cổng trường rất to, phía trên cao là bảng tên trường. Trường gồm ba dãy được xây dựng theo kiểu hình chữ U quen thuộc. Mỗi dãy nhà đều có ba tầng. Từ cổng trường đi thẳng vào là dãy nhà hiệu bộ, phía hai bên là các phòng học của chúng tôi. Các dãy nhà đều được sơn màu vàng và có mái tôn đỏ. Tôi được ông nội dắt tay đưa vào lớp học. Theo sau ông, tôi cảm thấy háo hức lại lo lắng. Lớp học của tôi nằm ở tầng một, gần cầu thang. Cô giáo chủ nhiệm đã đứng ở cửa lớp để đón chúng tôi. Đến nơi, tôi nép sau lưng ông mà không dám bước vào. Nhờ có sự động viên của ông mà tôi đã dũng cảm hơn. Buổi học diễn ra vui vẻ, thú vị làm sao! Buổi chiều, ông nội đến đón tôi về. Tôi háo hức kể cho ông nghe về ngày đầu đi học. Kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học đã trở thành một kí ức đẹp đẽ đối với tôi. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vui vẻ khi nhớ về kỉ niệm này.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
53100
-
Hỏi từ APP VIETJACK43173
-
Hỏi từ APP VIETJACK42064
-
Hỏi từ APP VIETJACK37292