Quảng cáo
2 câu trả lời 87
Tả lại giờ học Văn trên lớp
Hôm nay là một ngày đầu tuần, trời trong xanh và nắng ấm. Buổi học Văn của chúng tôi bắt đầu với không khí hứng khởi, bởi hôm nay thầy giáo sẽ giảng một bài thơ rất hay mà chúng tôi đều mong đợi. Cả lớp ngồi ngay ngắn, chăm chú, chuẩn bị tinh thần cho một tiết học thú vị.
Giờ học bắt đầu khi tiếng trống trường vang lên, báo hiệu cho học sinh tạm biệt những phút nghỉ ngơi để bước vào học tập. Thầy giáo bước vào lớp, mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm, tóc thầy đã điểm vài sợi bạc, nhưng đôi mắt sáng ngời luôn tràn đầy nhiệt huyết. Thầy mỉm cười chào cả lớp, rồi bắt đầu lấy sách giáo khoa ra và nói: “Hôm nay chúng ta sẽ cùng khám phá một bài thơ đầy cảm xúc của nhà thơ Nguyễn Du, ‘Truyện Kiều’. Hãy chuẩn bị tinh thần, vì nó không chỉ là tác phẩm văn học, mà còn chứa đựng cả những triết lý sống sâu sắc.”
Cả lớp lặng lẽ mở sách ra, không khí trở nên im lặng nhưng đầy hào hứng. Tôi cảm nhận được niềm vui của các bạn, ai cũng mong chờ giờ học này. Thầy bắt đầu đọc thuộc lòng một đoạn trong “Truyện Kiều” rất rõ ràng, chậm rãi, từng câu chữ như một dòng suối chảy êm đềm, dâng đầy cảm xúc. Giọng thầy như thấm vào từng ngóc ngách của tâm hồn chúng tôi, những từ ngữ trong bài thơ như có phép màu, kéo chúng tôi vào thế giới đầy cảm xúc của Thúy Kiều, một con người vừa xinh đẹp, vừa đáng thương, vừa kiên cường.
Thầy giảng giải về từng tình huống trong tác phẩm, về nỗi đau của Kiều khi phải xa Kim Trọng, về sự hy sinh trong tình yêu của Kiều dành cho gia đình, và cả sự bất công của xã hội thời phong kiến mà nàng phải gánh chịu. Thầy còn giải thích những biện pháp nghệ thuật trong từng câu thơ, cách Nguyễn Du dùng từ ngữ tinh tế để thể hiện nỗi lòng của nhân vật, khiến chúng tôi không chỉ cảm nhận được nội dung mà còn cảm nhận được hình ảnh, âm thanh trong từng câu chữ.
Thỉnh thoảng, thầy dừng lại và nhìn lớp học, đôi mắt thầy như muốn truyền cảm hứng cho chúng tôi. Thầy hỏi: “Các em có cảm nhận gì về nỗi đau của Kiều? Tại sao Kiều lại phải lựa chọn hi sinh bản thân?” Lúc này, cả lớp như bừng tỉnh, ai nấy đều giơ tay phát biểu. Câu hỏi của thầy không chỉ là để trả lời, mà còn là để mở ra những suy nghĩ sâu sắc trong lòng mỗi người. Tôi nhớ có bạn nói rằng Kiều phải hy sinh vì tình yêu thương với gia đình và vì trách nhiệm với người em. Có bạn lại bảo rằng Kiều quá đau khổ, và những quyết định của nàng dù là hi sinh nhưng lại thật sự rất dũng cảm.
Cả lớp thảo luận sôi nổi, tiếng nói vang lên như sóng vỗ. Thầy giáo nhẹ nhàng lắng nghe, rồi chia sẻ thêm những quan điểm sâu sắc của mình. Thầy nhấn mạnh rằng bài thơ không chỉ là một câu chuyện tình yêu đẹp mà còn là sự phản ánh tình trạng xã hội phong kiến đầy bất công, nơi mà những người như Thúy Kiều phải cam chịu số phận. Khi thầy nói đến việc Kiều hy sinh, không chỉ cho em gái mà còn cho cả gia đình, mọi người đều im lặng, lắng nghe từng lời thầy nói. Cảm giác như mỗi chúng tôi đều được kết nối với câu chuyện của Kiều, thấy trong đó chính mình, những lo lắng, những tình cảm yêu thương.
Đến phần bài tập, thầy yêu cầu cả lớp viết một đoạn văn ngắn bày tỏ suy nghĩ về những phẩm chất của Thúy Kiều. Lúc này, lớp học càng thêm phần yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bút lách trên giấy. Tôi cảm nhận được sự tĩnh lặng này không phải vì mọi người không có gì để nói, mà vì mỗi người đều đang suy nghĩ, chắt lọc những cảm xúc từ câu chuyện. Tôi viết rằng Kiều là hình mẫu của một người con gái hiếu thảo, yêu thương gia đình vô bờ bến, và có một lòng kiên cường vượt lên trên tất cả những nỗi đau và khó khăn.
Khi thầy đi qua và nhìn bài làm của tôi, thầy mỉm cười, rồi nhẹ nhàng sửa một số câu văn để nó mượt mà hơn. Mỗi khi thầy sửa bài, tôi cảm thấy mình học được nhiều điều, không chỉ về cách viết, mà còn về cách nhìn nhận cuộc sống. Giờ học Văn không chỉ là một giờ học về chữ nghĩa, mà còn là một giờ học về nhân sinh quan, về đạo lý làm người, về tình yêu và trách nhiệm.
Cuối giờ, thầy chốt lại bài học bằng một câu nói rất hay: “Văn học không chỉ để đọc, để viết, mà quan trọng nhất là để cảm nhận. Nếu các em biết cảm nhận được, thì những tác phẩm ấy sẽ mãi sống trong trái tim các em.” Thầy nói xong, cả lớp vỗ tay, dường như tất cả chúng tôi đều đã thấm nhuần những lời thầy nói. Lúc ấy, tôi cảm thấy một niềm vui nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng. Cảm giác như mình đã học được một điều gì đó không chỉ trong sách vở mà còn từ trái tim.
Khi trống báo hiệu hết giờ, tôi và các bạn rời lớp, nhưng trong lòng mỗi người vẫn còn đọng lại dư âm của giờ học Văn hôm nay. Chúng tôi không chỉ học về một bài thơ, mà là học về chính cuộc đời, về tình yêu, về những phẩm chất đáng quý của con người qua từng câu chữ. Và tôi biết, giờ học hôm nay sẽ mãi là một kỷ niệm đẹp trong quãng thời gian học sinh của tôi.
Đêm giao thừa bao giờ cũng là khoảnh khắc tuyệt đẹp nhất đối với em. Năm nào cũng vậy, dù rất buồn ngủ em vẫn cố thức để được đón giao thừa với gia đình, thỏa bao háo hức khi trông ngóng những chùm pháo hoa sáng rực trời mỗi năm chỉ có một lần.
Không khí có chút se lạnh của tiết trời cuối đông đầu xuân càng làm nổi bật sự ấm cúng trong đêm giao thừa. Cả buổi chiều không khí chuẩn bị tất bật, khẩn trương cho mâm cơm giao thừa nên mọi người trò chuyện với nhau rôm rả. Các thành viên trong gia đình em, mỗi người được phân công thực hiện các khâu chuẩn bị. Bố sẽ nấu bánh chưng, mẹ sẽ chuẩn bị mâm cơm giao thừa bằng những món ăn ngon nhất. Còn mấy chị em em sẽ trang trí nhà cửa và ngồi xem phim. Nếu lúc nào cũng được tận hưởng không khí vui vẻ, thư giãn thế này thì thật tốt biết mấy. Trời chuyển sang chiều tối, mọi người trong gia đình lúc này cũng đã dùng xong bữa cơm vui vẻ cùng với những người họ hàng của em. Bởi mâm cơm giao thừa là lúc tất cả mọi người cùng ngồi lại, với nhau, cùng nhau ôn lại những điều đã qua và cùng chào đón những điều đang tới. Xong bữa cơm ai cũng háo hức chuẩn bị đón giao thừa. Lúc nào cũng vậy, sau khi dọn dẹp xong em ngồi cùng mẹ và em gái xem chương trình truyền hình và tranh thủ chuẩn bị những phong bao lì xì để mừng tuổi cho bọn trẻ nhỏ. Những phong bao lì xì đỏ thắm, in đủ hình hoa lá, tranh dân gian và cả những con vật tượng trưng cho năm mới cứ thế mang theo những hi vọng, niềm vui vô tận. Nhiều năm liền, em thích được đưa đi ngắm những chùm pháo hoa ở trung tâm thành phố. Nhưng năm nay em lại muốn được ở nhà, trò chuyện cùng mẹ để gia đình có thật nhiều phút giây gần gũi, thấu hiểu nhau… Cuộc nói chuyện rôm rả cho tới khi em nghe thấy tiếng mọi người cùng đếm ngược, rồi tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ… một năm mới rộn rã tươi mới đang tới. Mọi người cùng nhau cảm nhận không khí mùa xuân giữa lúc đất trời giao mùa. Trên ban thờ tổ tiên, bố đang chắp tay dâng lên những nén hương thơm thể hiện sự thành kính, biết ơn tổ tiên và cầu cho những điều tốt đẹp may mắn, an vui sẽ tới với mọi thành viên trong gia đình. Những phút giây đầy thiêng liêng và ấm áp đó hòa với niềm vui chào đón năm mới, mang theo cả những hy vọng cho một năm mới sang. Tiếng nhạc nhà ai rộn ràng những bài hát chào xuân, mừng năm mới khiến cho không khí dù đã nửa đêm vẫn sôi nổi như hội. Những chùm pháp sáng rực trời nổ đì đoàng tỏa ra những vùng sáng nhiều màu sắc cứ thế ngập tràn trong không gian.
Đêm giao thừa dần dần đi vào tĩnh lặng, trong khi ngoài trời mưa xuân bắt đầu lắc rắc những hạt mỏng nhẹ bám vào cành lá. Những lời chúc, tiếng cười nói vui vẻ của những gia đình được người tốt lành tới xông đất cứ vang vọng mãi trong đêm. Thế mới biết, giao thừa trên quê thật giản dị,ấm áp. Tất cả ngợi lên tình yêu, tình người thắm thiết, mặn nồng.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
52988
-
Hỏi từ APP VIETJACK43122
-
Hỏi từ APP VIETJACK41858
-
Hỏi từ APP VIETJACK37021