Quảng cáo
2 câu trả lời 2873
Ngày xửa ngày xưa, tại một làng quê yên bình, có một thiếu nữ tên là Mai, nổi tiếng xinh đẹp, dịu dàng và hiền thục. Mai sống cùng mẹ già trong một căn nhà nhỏ bên rìa làng, nơi bốn mùa gió mát, hoa thơm cỏ lạ. Trong khi bao người con gái trong làng đều lo lắng về việc tìm chồng, Mai lại chỉ mải mê lo việc chăm sóc mẹ và chăm bón những luống hoa cúc quanh nhà.
Mẹ Mai là một người phụ nữ tốt bụng, nhân hậu, nhưng đã già yếu, phải cần đến sự chăm sóc của con gái từng ngày. Mai yêu mẹ vô cùng, và dù có ai hỏi về chuyện cưới xin, cô đều từ chối khéo léo. Một hôm, khi trời vừa chạng vạng, có một chàng trai lạ mặt đi qua nhà Mai. Anh ta là một công tử từ xa lạ đến, nghe tiếng đồn về Mai và quyết định đến để gặp gỡ. Chàng trai, tên là Tùng, đã phải lòng Mai ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh ngỏ lời với Mai về một mối duyên tương lai và thề hẹn sẽ không rời xa cô.
Mai, tuy mến Tùng, nhưng vẫn không thể bỏ mẹ để chạy theo tình yêu. Cô kiên quyết từ chối lời cầu hôn, mặc dù trong lòng cô cũng không khỏi xao xuyến. Tùng không bỏ cuộc, anh thường xuyên đến thăm Mai, chăm sóc cho mẹ cô, giúp đỡ công việc nhà. Dần dần, Tùng trở thành người bạn thân thiết trong gia đình Mai, khiến cô không thể không cảm động.
Một mùa đông lạnh giá, khi cây cúc trong vườn đang dần tàn, Mai đột ngột bị bệnh nặng, không thể đứng dậy. Mẹ Mai lúc này đã già yếu, không thể chăm sóc cô như xưa. Trong tình thế khẩn cấp, Tùng đã không ngần ngại bỏ hết công việc, ngày đêm chăm sóc Mai. Anh tìm thầy thuốc giỏi nhất trong vùng, mang thuốc quý về để cứu sống cô. Mỗi sáng, Tùng ra vườn hái những đóa hoa cúc vàng tươi, nhẹ nhàng đặt lên bàn thờ tổ tiên, rồi đến chăm sóc Mai.
Dù bệnh tình không thuyên giảm, Mai vẫn kiên trì sống nhờ sự chăm sóc tận tình của Tùng. Vào một đêm khuya, khi gió lạnh tràn vào cửa sổ, Mai ra vườn ngắm hoa cúc. Lúc đó, cô ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ, khác biệt hẳn với các loài hoa khác. Dưới ánh trăng, những bông cúc trắng tinh khôi như toả sáng, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời. Mai mơ màng, rồi thầm thì: "Chắc đây là hoa cúc của tình yêu, của sự hy sinh và lòng chung thủy."
Ngày hôm sau, khi Mai tỉnh dậy, cô thấy cơ thể khỏe mạnh hơn hẳn, bệnh tật dường như biến mất. Cô mừng rỡ chạy ra vườn, nơi những bông hoa cúc trắng đã nở rộ, như một phép màu. Tùng đứng bên cạnh, nở nụ cười hạnh phúc, bảo rằng chính tình yêu và sự hy sinh của anh đã cứu sống cô.
Thế là từ đó, Mai và Tùng đã trở thành vợ chồng, sống hạnh phúc bên nhau. Cô luôn trân trọng những đóa cúc trắng trong vườn, vì chúng không chỉ là biểu tượng cho tình yêu sâu sắc mà còn là lời nhắc nhở về những hy sinh mà Tùng đã dành cho cô.
Người dân trong làng, từ đó, cũng tin rằng hoa cúc trắng chính là biểu tượng của sự hy sinh vô bờ bến, của tình yêu chân thành và sự kiên trì. Và mỗi khi thấy hoa cúc trắng nở, họ lại nhớ về câu chuyện tình yêu đẹp của Mai và Tùng, và cả sự kỳ diệu của tình yêu chân thành và lòng hy sinh.
Ngày xửa ngày xưa, tại một làng quê yên bình, có một thiếu nữ tên là Mai, nổi tiếng xinh đẹp, dịu dàng và hiền thục. Mai sống cùng mẹ già trong một căn nhà nhỏ bên rìa làng, nơi bốn mùa gió mát, hoa thơm cỏ lạ. Trong khi bao người con gái trong làng đều lo lắng về việc tìm chồng, Mai lại chỉ mải mê lo việc chăm sóc mẹ và chăm bón những luống hoa cúc quanh nhà.
Mẹ Mai là một người phụ nữ tốt bụng, nhân hậu, nhưng đã già yếu, phải cần đến sự chăm sóc của con gái từng ngày. Mai yêu mẹ vô cùng, và dù có ai hỏi về chuyện cưới xin, cô đều từ chối khéo léo. Một hôm, khi trời vừa chạng vạng, có một chàng trai lạ mặt đi qua nhà Mai. Anh ta là một công tử từ xa lạ đến, nghe tiếng đồn về Mai và quyết định đến để gặp gỡ. Chàng trai, tên là Tùng, đã phải lòng Mai ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh ngỏ lời với Mai về một mối duyên tương lai và thề hẹn sẽ không rời xa cô.
Mai, tuy mến Tùng, nhưng vẫn không thể bỏ mẹ để chạy theo tình yêu. Cô kiên quyết từ chối lời cầu hôn, mặc dù trong lòng cô cũng không khỏi xao xuyến. Tùng không bỏ cuộc, anh thường xuyên đến thăm Mai, chăm sóc cho mẹ cô, giúp đỡ công việc nhà. Dần dần, Tùng trở thành người bạn thân thiết trong gia đình Mai, khiến cô không thể không cảm động.
Một mùa đông lạnh giá, khi cây cúc trong vườn đang dần tàn, Mai đột ngột bị bệnh nặng, không thể đứng dậy. Mẹ Mai lúc này đã già yếu, không thể chăm sóc cô như xưa. Trong tình thế khẩn cấp, Tùng đã không ngần ngại bỏ hết công việc, ngày đêm chăm sóc Mai. Anh tìm thầy thuốc giỏi nhất trong vùng, mang thuốc quý về để cứu sống cô. Mỗi sáng, Tùng ra vườn hái những đóa hoa cúc vàng tươi, nhẹ nhàng đặt lên bàn thờ tổ tiên, rồi đến chăm sóc Mai.
Dù bệnh tình không thuyên giảm, Mai vẫn kiên trì sống nhờ sự chăm sóc tận tình của Tùng. Vào một đêm khuya, khi gió lạnh tràn vào cửa sổ, Mai ra vườn ngắm hoa cúc. Lúc đó, cô ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ, khác biệt hẳn với các loài hoa khác. Dưới ánh trăng, những bông cúc trắng tinh khôi như toả sáng, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời. Mai mơ màng, rồi thầm thì: "Chắc đây là hoa cúc của tình yêu, của sự hy sinh và lòng chung thủy."
Ngày hôm sau, khi Mai tỉnh dậy, cô thấy cơ thể khỏe mạnh hơn hẳn, bệnh tật dường như biến mất. Cô mừng rỡ chạy ra vườn, nơi những bông hoa cúc trắng đã nở rộ, như một phép màu. Tùng đứng bên cạnh, nở nụ cười hạnh phúc, bảo rằng chính tình yêu và sự hy sinh của anh đã cứu sống cô.
Thế là từ đó, Mai và Tùng đã trở thành vợ chồng, sống hạnh phúc bên nhau. Cô luôn trân trọng những đóa cúc trắng trong vườn, vì chúng không chỉ là biểu tượng cho tình yêu sâu sắc mà còn là lời nhắc nhở về những hy sinh mà Tùng đã dành cho cô.
Người dân trong làng, từ đó, cũng tin rằng hoa cúc trắng chính là biểu tượng của sự hy sinh vô bờ bến, của tình yêu chân thành và sự kiên trì. Và mỗi khi thấy hoa cúc trắng nở, họ lại nhớ về câu chuyện tình yêu đẹp của Mai và Tùng, và cả sự kỳ diệu của tình yêu chân thành và lòng hy sinh.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
25482
-
Hỏi từ APP VIETJACK15964
-
Hỏi từ APP VIETJACK15440
