Quảng cáo
6 câu trả lời 244
Bài văn thuật lại một sự việc tốt
Hôm đó là một ngày nắng đẹp, tôi và nhóm bạn cùng nhau đi dã ngoại ở công viên gần nhà. Chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, từ bánh mì sandwich cho đến trái cây tươi mát. Sau khi tìm được một chỗ đẹp để ngồi, nhóm chúng tôi bắt đầu thưởng thức bữa ăn ngoài trời và trò chuyện vui vẻ.
Khi đang tận hưởng không khí trong lành, bỗng nhiên, một cô bé khoảng bảy tuổi chạy đến bên chúng tôi với vẻ mặt hoảng hốt. Cô bé nói rằng vừa đánh rơi chiếc ví của mình và không biết phải tìm ở đâu. Tôi lập tức nói với cô bé rằng chúng tôi sẽ giúp cô tìm lại chiếc ví.
Chúng tôi chia nhau ra và bắt đầu tìm kiếm quanh khu vực mà cô bé đã chơi. Một lúc sau, trong khi đang lục lọi dưới một cái ghế đá, tôi bất ngờ nhìn thấy một chiếc ví nhỏ màu hồng nằm vương vãi trên mặt đất. Tôi nhanh chóng nhặt lên và nhìn vào bên trong. Thật may mắn, chiếc ví vẫn còn nguyên và có rất nhiều đồ đạc bên trong: tiền, thẻ học sinh và cả một bức ảnh của cô bé cùng gia đình.
Khi trở lại chỗ ngồi, tôi đưa chiếc ví cho cô bé. Nhìn thấy chiếc ví, cô bé lập tức mỉm cười và thốt lên: “Đây là chiếc ví của em! Cảm ơn anh/chị rất nhiều!” Niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt cô bé và tôi cảm thấy lòng mình cũng rộn ràng hạnh phúc.
Sau khi nhận lại ví, cô bé chạy về với mẹ mình, người đang đứng ở cách đó không xa. Cô mẹ tiến tới, cám ơn chúng tôi rối rít và nói rằng đó là chiếc ví mà cô bé rất quý, trong đó có rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ.
Sự việc ấy không chỉ để lại cho tôi một kỷ niệm đẹp mà còn làm tôi hiểu rằng, trong cuộc sống, việc tốt không chỉ đem lại niềm vui cho người khác mà còn mang lại hạnh phúc cho chính mình. Thật tuyệt khi được giúp đỡ người khác, và tôi hy vọng sẽ còn nhiều lần nữa được làm những việc ý nghĩa như vậy.
Chiều hôm ấy, em trực nhật nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đang đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: Ồ! hoá ra là một cuốn tiểu thuyết khổ 18x7cm của nhà sách Trí Tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng nilon trong nên có lẽ người mất mới mua về chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó nhưng đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của bố mẹ. Hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một đoạn văn ngắn kể lại tóm tắt nội dung cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắn về suy nghĩ của mình. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn cuốn sách này. Thế là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về nhưng tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây! Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa lúc đó, em về đến nhà. Em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! Mẹ là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình nên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng 1, đưa cuốn sách cho mẹ và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo:
- Bây giờ, con hãy đặt mình vào tình huống như người mất mà xem. Chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi làm mất cuốn sách khá đắt: 25.000đ cơ mà! Đấy, con hãy tự nghĩ và quyết định đi. - Quả thật nếu em là người mất thì cũng sẽ có những cảm giác như mẹ nói. Mà nếu các bạn biết thì lòng tin của các bạn đối với em sẽ chẳng ra gì nữa! Em quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em mang cuốn sách đưa cho cô Tổng phụ trách. Vừa lúc đó, có một chị lớp Năm hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi cô Tổng phụ trách đưa chị cuốn sách và giới thiệu em với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít.
Lúc em về lớp, các bạn xô đến quanh em và khen em. Khi đó em thực sự là rất vui. Bây giờ em mới biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó lại có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người.
### Bài văn thuật lại một sự việc tốt
Hôm đó là một ngày nắng đẹp, tôi và nhóm bạn cùng nhau đi dã ngoại ở công viên gần nhà. Chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, từ bánh mì sandwich cho đến trái cây tươi mát. Sau khi tìm được một chỗ đẹp để ngồi, nhóm chúng tôi bắt đầu thưởng thức bữa ăn ngoài trời và trò chuyện vui vẻ.
Khi đang tận hưởng không khí trong lành, bỗng nhiên, một cô bé khoảng bảy tuổi chạy đến bên chúng tôi với vẻ mặt hoảng hốt. Cô bé nói rằng vừa đánh rơi chiếc ví của mình và không biết phải tìm ở đâu. Tôi lập tức nói với cô bé rằng chúng tôi sẽ giúp cô tìm lại chiếc ví.
Chúng tôi chia nhau ra và bắt đầu tìm kiếm quanh khu vực mà cô bé đã chơi. Một lúc sau, trong khi đang lục lọi dưới một cái ghế đá, tôi bất ngờ nhìn thấy một chiếc ví nhỏ màu hồng nằm vương vãi trên mặt đất. Tôi nhanh chóng nhặt lên và nhìn vào bên trong. Thật may mắn, chiếc ví vẫn còn nguyên và có rất nhiều đồ đạc bên trong: tiền, thẻ học sinh và cả một bức ảnh của cô bé cùng gia đình.
Khi trở lại chỗ ngồi, tôi đưa chiếc ví cho cô bé. Nhìn thấy chiếc ví, cô bé lập tức mỉm cười và thốt lên: “Đây là chiếc ví của em! Cảm ơn anh/chị rất nhiều!” Niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt cô bé và tôi cảm thấy lòng mình cũng rộn ràng hạnh phúc.
Sau khi nhận lại ví, cô bé chạy về với mẹ mình, người đang đứng ở cách đó không xa. Cô mẹ tiến tới, cám ơn chúng tôi rối rít và nói rằng đó là chiếc ví mà cô bé rất quý, trong đó có rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ.
Sự việc ấy không chỉ để lại cho tôi một kỷ niệm đẹp mà còn làm tôi hiểu rằng, trong cuộc sống, việc tốt không chỉ đem lại niềm vui cho người khác mà còn mang lại hạnh phúc cho chính mình. Thật tuyệt khi được giúp đỡ người khác, và tôi hy vọng sẽ còn nhiều lần nữa được làm những việc ý nghĩa như vậy.
Khi đang tận hưởng không khí trong lành, bỗng nhiên, một cô bé khoảng bảy tuổi chạy đến bên chúng tôi với vẻ mặt hoảng hốt. Cô bé nói rằng vừa đánh rơi chiếc ví của mình và không biết phải tìm ở đâu. Tôi lập tức nói với cô bé rằng chúng tôi sẽ giúp cô tìm lại chiếc ví.
Chúng tôi chia nhau ra và bắt đầu tìm kiếm quanh khu vực mà cô bé đã chơi. Một lúc sau, trong khi đang lục lọi dưới một cái ghế đá, tôi bất ngờ nhìn thấy một chiếc ví nhỏ màu hồng nằm vương vãi trên mặt đất. Tôi nhanh chóng nhặt lên và nhìn vào bên trong. Thật may mắn, chiếc ví vẫn còn nguyên và có rất nhiều đồ đạc bên trong: tiền, thẻ học sinh và cả một bức ảnh của cô bé cùng gia đình.
Khi trở lại chỗ ngồi, tôi đưa chiếc ví cho cô bé. Nhìn thấy chiếc ví, cô bé lập tức mỉm cười và thốt lên: “Đây là chiếc ví của em! Cảm ơn anh/chị rất nhiều!” Niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt cô bé và tôi cảm thấy lòng mình cũng rộn ràng hạnh phúc.
Sau khi nhận lại ví, cô bé chạy về với mẹ mình, người đang đứng ở cách đó không xa. Cô mẹ tiến tới, cám ơn chúng tôi rối rít và nói rằng đó là chiếc ví mà cô bé rất quý, trong đó có rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ.
Sự việc ấy không chỉ để lại cho tôi một kỷ niệm đẹp mà còn làm tôi hiểu rằng, trong cuộc sống, việc tốt không chỉ đem lại niềm vui cho người khác mà còn mang lại hạnh phúc cho chính mình. Thật tuyệt khi được giúp đỡ người khác, và tôi hy vọng sẽ còn nhiều lần nữa được làm những việc ý nghĩa như
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK29725
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
29128 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
25860 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
18830 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
17411
