Quảng cáo
3 câu trả lời 506
Ta là Sơn Tinh, vị thần trị vì ở vùng núi Tản Viên. Hôm nay, nhìn lại cảnh bình yên của đất nước, ta lại nhớ đến lần cầu hôn nàng Mị Châu xinh đẹp, vợ của ta bây giờ. Ta lại nhớ đến cuộc chiến khốc liệt với Thủy Tinh với những khó khăn, thử thách.
Câu chuyện bắt đầu từ lời kén rể của Hùng Vương thứ mười tám. Vua Hùng có người con gái Mị Nương, vô cùng xinh đẹp và nết na nên muốn tìm cho nàng người chồng xứng đáng. Lúc ấy, ta nghe khắp thành Phong Châu dân chúng đều xôn xao bàn tán, ai sẽ là phò mã. Ta đem lòng mến mộ nàng Mị Nương từ lâu, nên thấy đây là cơ hội hiếm có để hỏi nàng làm vợ. Ta tức tốc đến thành Phong Châu. Lúc ra mắt nhà vua, trong tất cả các đối thủ, ta thấy có chàng Thủy Tinh tướng mạo khôi ngô, tài giỏi. Nếu ta có tài vẫy tay về phía đông, phía đông nổi cồn bãi, vẫy tay về phía tây, phía tây mọc lên từng dãy đồi thì chàng lại có tài gọi gió, gió đến, hô mưa, mưa về. Nhà vua phân vân, không biết chọn ai cho con gái, nên đã gọi các quan tướng và họp mặt. Sau thời gian suy nghĩ khá lâu, cuối cùng nhà vua đưa ra quyết định: “Sáng mai, ai mang sính lễ đến trước sẽ được lấy công chúa” .Ta và Thủy Tinh đồng thanh hỏi nhà vua: “Dạ, bẩm sính lễ gồm những gì?”. Vua Hùng uy nghi trả lời: “Một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao mồi thứ một đôi.”
Nghe xong những lễ vật vua yêu cầu, ta thở phào nhẹ nhõm vì tất cả đều là sản vật trên rừng dễ tìm kiếm. Ta cáo biệt nhà vua, rồi nhanh chóng trở về, tức tốc sai quân đi tìm đủ sính lễ. Sáng hôm sau, cả thành Phong Châu còn chìm trong mờ sương, ta đã mang đầy đủ lễ vật đến rồi xin vua Hùng đón nàng Mị Nương núi Tản. Ta rời đi không bao lâu, thì đoàn tùy tùng phía sau bỗng dưng cấp báo, vì thấy phía sau nổi lên giông tố, bão bùng cây cối nghiêng ngả. Thấy có sự bất bình, ta liền hóa phép thuật xem có chuyện gì xảy ra. Ta bay lên trên đỉnh núi cao nhìn xuống, thấy Thủy Tinh đùng đùng nổi giận đang hô mưa gọi gió di chuyển về phía núi Tản Viên. Vậy là Thủy Tinh đến sau, không lấy được vợ nên tức giận đuổi theo ta trả thù. Ta nhanh chóng hóa phép, bốc từng ngọn đồi di chuyển từng ngọn núi để chặn dòng nước lũ của Thủy Tinh. Trận chiến càng về sau, càng khốc liệt cả thành Phong Châu chìm trong biển nước, ta sai quân cho di dời người dân lên chỗ cao. Sức chiến đấu của Thủy Tinh, về sau yếu đi, còn ta không hề nao núng. Thủy Tinh kiệt sức, không thể cầm cự lại được bèn rút quân về.
Nhiều năm sau, Thủy Tinh vẫn ôm mối hận trong lòng nên vẫn dâng nước khiêu chiến với ta nhưng đều thất bại. Người dân thành Phong Châu đời này qua đời khác rút ra được nhiều bài học để chống lại những lần Thủy Tinh nổi giận, để cuộc sống yên bình, hạnh phúc.
Ta là Sơn Tinh, vị thần trị vì ở vùng núi Tản Viên. Hôm nay, nhìn lại cảnh bình yên của đất nước, ta lại nhớ đến lần cầu hôn nàng Mị Châu xinh đẹp, vợ của ta bây giờ. Ta lại nhớ đến cuộc chiến khốc liệt với Thủy Tinh với những khó khăn, thử thách.
Câu chuyện bắt đầu từ lời kén rể của Hùng Vương thứ mười tám. Vua Hùng có người con gái Mị Nương, vô cùng xinh đẹp và nết na nên muốn tìm cho nàng người chồng xứng đáng. Lúc ấy, ta nghe khắp thành Phong Châu dân chúng đều xôn xao bàn tán, ai sẽ là phò mã. Ta đem lòng mến mộ nàng Mị Nương từ lâu, nên thấy đây là cơ hội hiếm có để hỏi nàng làm vợ. Ta tức tốc đến thành Phong Châu. Lúc ra mắt nhà vua, trong tất cả các đối thủ, ta thấy có chàng Thủy Tinh tướng mạo khôi ngô, tài giỏi. Nếu ta có tài vẫy tay về phía đông, phía đông nổi cồn bãi, vẫy tay về phía tây, phía tây mọc lên từng dãy đồi thì chàng lại có tài gọi gió, gió đến, hô mưa, mưa về. Nhà vua phân vân, không biết chọn ai cho con gái, nên đã gọi các quan tướng và họp mặt. Sau thời gian suy nghĩ khá lâu, cuối cùng nhà vua đưa ra quyết định: “Sáng mai, ai mang sính lễ đến trước sẽ được lấy công chúa” .Ta và Thủy Tinh đồng thanh hỏi nhà vua: “Dạ, bẩm sính lễ gồm những gì?”. Vua Hùng uy nghi trả lời: “Một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao mồi thứ một đôi.”
Nghe xong những lễ vật vua yêu cầu, ta thở phào nhẹ nhõm vì tất cả đều là sản vật trên rừng dễ tìm kiếm. Ta cáo biệt nhà vua, rồi nhanh chóng trở về, tức tốc sai quân đi tìm đủ sính lễ. Sáng hôm sau, cả thành Phong Châu còn chìm trong mờ sương, ta đã mang đầy đủ lễ vật đến rồi xin vua Hùng đón nàng Mị Nương núi Tản. Ta rời đi không bao lâu, thì đoàn tùy tùng phía sau bỗng dưng cấp báo, vì thấy phía sau nổi lên giông tố, bão bùng cây cối nghiêng ngả. Thấy có sự bất bình, ta liền hóa phép thuật xem có chuyện gì xảy ra. Ta bay lên trên đỉnh núi cao nhìn xuống, thấy Thủy Tinh đùng đùng nổi giận đang hô mưa gọi gió di chuyển về phía núi Tản Viên. Vậy là Thủy Tinh đến sau, không lấy được vợ nên tức giận đuổi theo ta trả thù. Ta nhanh chóng hóa phép, bốc từng ngọn đồi di chuyển từng ngọn núi để chặn dòng nước lũ của Thủy Tinh. Trận chiến càng về sau, càng khốc liệt cả thành Phong Châu chìm trong biển nước, ta sai quân cho di dời người dân lên chỗ cao. Sức chiến đấu của Thủy Tinh, về sau yếu đi, còn ta không hề nao núng. Thủy Tinh kiệt sức, không thể cầm cự lại được bèn rút quân về.
Nhiều năm sau, Thủy Tinh vẫn ôm mối hận trong lòng nên vẫn dâng nước khiêu chiến với ta nhưng đều thất bại. Người dân thành Phong Châu đời này qua đời khác rút ra được nhiều bài học để chống lại những lần Thủy Tinh nổi giận, để cuộc sống yên bình, hạnh phúc.
Ta là Sơn Tinh là chúa ở vùng núi Tản Viên hùng vĩ. Những ngày này, mưa bão lũ lụt xảy ra khắp nơi khiến lòng ta vô cùng lo lắng. Chắc là Thuỷ Tinh lại dâng nước gây chiến với ta. Câu chuyện về mối hận thù của ta với Thuỷ Tinh đã xảy ra lâu rồi nhưng ta vẫn còn nhớ mãi.
Ta vốn là một vị thần nhà trời được Ngọc Hoàng tin tưởng giao choc ai quản núi đồi và những khu rừng bạt ngàn ở nước Văn Lang. Ta sống ở đỉnh núi Tản Viên hùng vĩ. Một hôm ta nhận được tin báo: Hùng Vương thứ mười tám ở thành Phong Châu đang mở hội kén rể. Mị Nương con gái vua Hùng vừa đến tuổi trăng tròn, đã đẹp người lại đẹp nết. Ta trước giờ chỉ sống có một mình nay cũng muốn có nhười bầu bạn, nâng khăn sửa túi. Nghĩ vậy, ta vội vã lên đường đến thành Phong Châu yết kiến vua Hùng để cầu hôn Mị Nương.
Khi ta đến nơi, ta gặp một chàng trai khác cũng đến cầu hôn Mị Nương. Anh ta có dáng người cao lớn vạm vỡ,gương mặt quấc thước, râu tóc xanh rì, hơi thở cuồn cuộn như gió, giọng nói rền vang như sấm. Anh ta khoác trên mình một tấm áo choàng làm từ da cá sấu. Anh ta tự xưng là Thuỷ Tinh là chúa của vùng nước thẳm. Sau khi trình bày nguyện vọng của mình, ta xin phép Hùng Vương trổ tài. Ta vẫy tay về phía Đông, phía Đông nổi cồn bãi, cây cối xanh tốt. Ta vẫy tay về phía Tây, phía Tây mọc lên từng dãy nối đồi trùng trùng điệp điệp. Hùng Vương tỏ vẻ rất hài lòng, ngài vuốt râu cười khà khà còn các Lạc Hầu thì trầm trồ, thán phục. Nhưng Thuỷ Tinh cũng không kém. Anh ta vừa hô vang tiếng thứ nhất, mây đen không biết từ đâu ùn ùn kéo tới, hô tiếng thứ hai gió thổi cuồn cuộn, hô tiếng thứ ba thì sấm chớp nổi lên ầm ầm rồi mưa như chút nước. Ta thấy Hùng Vương nhìn cây cối bị làm cho dập nát thì băn khoăn ,tỏ vẻ không hài lòng ,còn Mị Nương thì nép sau lưng cha sợ hãi.
Vua Hùng quả là một vị vua sáng suốt . Nhà vua đã họp bàn với các Lạc Hầu và đưa ra điều kiện ai mang sính lễ đến trước sẽ gả con gái cho. Sính lễ gồm có: Một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng và voi chín ngà , gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ một đôi. Sau đó hai ta chắp tay từ biệt vua Hùng vội vã lên đường sắm sửa lễ vật.
Hình như vua Hùng đẫ có ý chọn ta nên những sính lễ mà ngài yêu cầu đều là những sản vật quý hiếm của núi rừng nơi ta ngự trị. Hôm sau, khi màn đêm vẫn còn bao phủ cả núi đồi, ta đã chỉnh tề trong bộ lễ phục của thần núi, cưỡi voi trắng, dẫn đầu đoàn tuỳ tục mang theo đầy đủ sính lễ và rất nhiều sản vật quý khác của núi rừng tồi rời núi Tản Viên. Mới tờ mờ sáng ta đã đến thành Phong Châu trong tiếng reo hò, chúc phúc của muôn dân. Vua Hùng vô cùng hài lòng mở tiệc linh đình rồi cho phép ta rước Mị Nương về núi.
Khi ta vừa đặt chân đến núi Tản Viên thì đã thấy Thuỷ Tinh cưỡi rồng đùng đùng nổi giận đem quân đuổi theo đòi cướp Mị Nương. Thuỷ Tinh hô mưa gọi gió, làm thành dông bão, rung chuyển cả đất trời. Gió quật đổ cây cối, làm tốc cả mái nhà. Mưa trắng trời trắng đất, nước sông dâng lên cuồn cuộn, những con sông bạc đầu hung dữ nhấn chìm ruộng đồng nhà cửa. Ngay cả thành Phong Châu cũng nổi lềnh bềnh trên biển nước như một ốc đảo giữa biển khơi. Quân quyền của Thuỷ Tinh đi theo rất đông: ba ba, thuồng luồng, cá mập, cá sấu chúng ra sức hoành thành ở khắp nơi.
Trước thái độ hung dữ của Thuỷ Tinh, ta không hề nao núng. Ta bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi, dựng thành luỹ đất, ngăn chặn dòng nước lũ. Thuỷ Tinh càng điên cuồng dâng nước sông cao lên bao nhiêu thì ta càng kiên cường dâng đồi núi cao lên bấy nhiêu. Quân quyền của ta như voi, gấu, hổ, báo cùng các cư dân Văn Lang vừa bê đất, khuân đá, nhăn chặn dòng nước lũ vừa sơ tán người dân đến chỗ an toàn. Ta và Thuỷ Tinh đánh nhau ròng rã mấy tháng trời. Cuối cùng ta vẫn vững vàng mà sức Thuỷ Tinh đã kiệt đành rút quân về.
Từ đó, oán hận thù sâu, năm nào Thuỷ Tinh cùng với quân quyền của mình cũng dâng nước đánh ta. Nhưng năm nào cũng vậy, thần nước đánh mỏi mệt chán chê vẫn không thắng nổi ta, đành rút quân về.
Câu chuyện oán thù của ta và Thuỷ Tinh xảy ra đã rất lâu rồi. Ta mong rằng con người hãy luôn biết bảo vệ môi trường, không xả rác bừa bãi, giữ gìn nguồn nước, tích cực trồng cây gây rừng để ngăn chặn và giảm thiểu tác hại của mưa bão lũ lụt.
Bài này mik tự làm nhaaa
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
53014
-
Hỏi từ APP VIETJACK43137
-
Hỏi từ APP VIETJACK41907
-
Hỏi từ APP VIETJACK37068