Quảng cáo
3 câu trả lời 1210
Năm nay tôi vào lớp sáu, còn bé Nhi thì bước sang lớp bốn. Bố mẹ Nhi cũng đã về sống với nhau sau hơn một năm sống ly thân. Tôi và Nhi tuy chẳng phải họ hàng nhưng thân thiết lắm! Tất cả bắt đầu từ lần ấy...
Năm ấy, tôi học lớp bốn còn bé Nhi học lớp hai. Tội nghiệp bé Nhi! Bố nó ham mê cờ bạc, rượu chè đi suốt từ sáng đến tối mới về lại còn hay đánh vợ chửi con.Mẹ nó không chịu được, quyết định đưa nó về bà ngoại. Nhà bà ngoại nó ở cuối xóm, cạnh nhà tôi. Thế là anh em quen nhau từ đó.
Một buổi chiều hè, tôi rủ bé đi chơi vì biết bé rất buồn. Tôi hỏi:
- Bây giờ em thích cái gì để anh làm cho?
Bé Nhi nói:
nói:
- Anh biết không! Ngày xưa em mơ ước nhà em như một con thuyền lớn. Bố là cột buồm vững chãi còn mẹ là khoang thuyền che chở nắng mưa. Con thuyền nhà em sẽ chở những ước mơ của em đến đích. Vậy mà bây giờ nó chẳng bao giờ có thể thực hiện được.
- Đừng buồn em ạ! Hãy cố gắng lên! Nào, đi! Đi với anh! Tôi dắt bé Nhi đi hái những lá tre thật to để gấp thuyền lá thả trôi sông.
Tôi chọn lá to nhất gặp một con thuyền thật đẹp tặng bé Nhi. Nhưng Nhi không giữ được, bé thả ngay xuống nước. Những con thuyền lại không trôi. Nó mắc cạn vào ngay đám rong đang bò lổm ngổm ở giữa dòng. Bé Nhi nói
Đấy! Gia đình em bây giờ cũng như con thuyền đó, chẳng thể nào nó đi được, chỉ có thể chìm thôi!
Tôi vừa tiếc, lại vừa thương Nhi, bèn cứ mang cả quần áo lội xuống sông vớt chiếc thuyền lên. Nước đến bụng rồi đến cổ. Bỗng "sụt" chân tôi trượt phải một hố bùn giữa sông ngay lúc tôi vừa với được chiếc thuyền. Tôi cố gắng chới với trong khi một tay vẫn dâng chiếc thuyền lên khỏi mặt nước. Mấy phút sau, tôi bò lên được tới bờ khi bụng đã uống no nước nhưng rất may con thuyền không nát. Bé Nhi mặt tái mét nhưng rất ngoan ngoãn nghe tôi nói:
- Em hãy giữ nó làm kỷ niệm và tin rằng có ngày nó sẽ được bơi thỏa thích trên sông.
Hôm đó, vì sợ mẹ mắng, tôi và bé Nhi ngồi ở bờ sông cho đến khô quần áo mới dám về.
Đêm, tôi bị sốt cao nhưng vẫn giấu chuyện ban chiều không nói. Mẹ thì cứ tưởng tôi dãi nắng nên bị sốt. Cũng may sáng hôm sau, tôi đã đỡ nhiều.
Ngay hôm bố mẹ nó hòa giải và về sống với nhau, nó rủ tôi đem chiếc thuyền ra sông thả. Những chiếc thuyền đã không còn thả được. Thế là anh em tôi mải miết gấp những chiếc thuyền tre khác. Những chiếc thuyền gấp buổi chiều hôm ấy, chiếc nào cũng trôi về tận cuối dòng sông. Điều bí mật giữa tôi và bé Nhi còn đến tận bây giờ. Đó cũng là kỷ niệm sâu sắc nhất tuổi thơ tôi các bạn ạ!.
Trong thời ấu thơ, mỗi con người bao giờ cũng có những kỉ niệm trong sáng gắn bó với ngườithân, người bạn, và trong những kỉ niệm tuổi thơ ấy chứa biết bao niềm vui, nỗi buồn. Tôi cũngvậy, trong những kỉ niệm của tôi, kỉ niệm tôi nhớ nhất là kỉ niệm lúc tôi và bạn Lan chia taynhau. Ngày ấy, tôi và Lan là đôi bạn thân vui buồn có nhau, chúng tôi có thể được coi là mộtcặp trời sinh, chúng tôi cùng sinh ra và lớn lên trên mảnh đất quê hương thanh bình yêu dấu.
Lan bằng tuổi tôi nhưng Lan chững chạc hơn tôi nhiều, có dáng người nhỏ nhắn, tỏ vẻ rất thôngminh và nhanh nhẹn, bạn có mái tóc dài, đen mượt óng ả làm nổi bật gương mặt trái xoan lúc nàocũng tươi tắn, Lan có nước da trắng mịn khiến cho bạn đã xinh càng xinh hơn, cái miệng lúcnào cũng nở nụ cười duyên dáng, tôi quên làm sao được cái lần tôi và Lan chia tay nhau, tình bạntrong sáng ấy gần như bị rạn nứt khi Lan vào theo bố mẹ vào miền Nam, khi chúng tôi mới họccấp 3. Hôm đó Lan hẹn tôi ở trạm xe bus, tôi lê dép trên con đường phố vào buổi sớm, gió thổinhè nhẹ, ánh nắng vàng nhạt đã xiên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, mà sương mờ mờ ảo ảogiăng qua các ngọn cây tạo cho cảnh vật trở thành một thế giới thần kỳ tuyệt diệu, nhưng lòngtôi lại cảm thấy lặng lề vô cùng, bởi vì tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra mà, Lan sẽ bỏ tôi mà đi. Đôichân tôi như bị đóng chặt trên đá vậy, xa xa trạm xe, thấp thoáng bóng hình của một bạn gái nhỏnhắn, xinh xắn, đúng là Lan rồi,, đáng lẽ ra tôi phải gọi Lan và phải chạy thật nhanh đến bênLan. Nhưng không, tôi cứ đi, tôi không chạy cũng không gọi. Đến gần, vẫn là khuôn mặt tươi tắnấy nhưng tôi thấy Lan đẹp hơn bao ngày khác, có lẽ Lan muốn để lại trong tôi hình ảnh đẹp đẽnhất của người bạn thân này, Lan chạy đến bên tôi với nụ cười thân thuộc rồi ôm trầm lấy tôi,cảm giác ấm áp, cùng hơi người bạn khiến tôi xúc động, khóe mắt cay cay, nhìn vào gương mặtbuồn rầu của tôi, Lan đã vỗ mạnh và vai tôi và nói. -Vui lên chứ, hôm nay chúng mình hãy chơi thật đã nhé!Chơi sao? không mình không muốn chơi, mình chỉ muốn bên bạn mãi mãi, tôi vẫn im lặng, tôinhìn Lan, hai mắt bạn đã đỏ sọng lại như muốn khóc nhưng bạn vẫn tỏ ra tươi cười. Lúc này tôirất muốn khóc nhưng không biết cái gì đã khiến tôi kìm nén nó, bởi lúc này đây, tôi đứng thơthẩn như một cái xác không hồn, thế rồi Lan nắm tay tôi, đưa tôi một quyển sổ nói:-Mình tặng bạn quyển sổ này, hãy giữ cẩn thận nhé! Nó sẽ mãi lưu giữ tình bạn giữa hai chúngta.Tôi xúc động quá nhưng tôi cảm thấy mình như không nói được, rồi bỗng nhiên Lan sững ngườira, trời ơi! xe bus đến rồi sao? thế là Lan xa tôi thật rồi khi tôi chưa nói một câu từ biệt, Lancười như đang mếu nắm chặt tay tôi như không muốn rời xa, tiếng còi xe inh ỏi đang thúc giụcLan, bạn buông tay tôi ra chào tạm biệt rồi chạy lên xe bus, tôi vẫn sững sờ đứng ngơ ngác ở đó,hình dáng chiếc xe cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hẳn, hai dòng nước mắt đã chảy vệt trên má tôirồi tôi bỗng òa khóc, bầu trời như đang tối sầm lại đổ lên đầu tôi vậy. Tôi khụy chân xuống đấtmà tâm trạng đau đớn, tủi thân. Lan thật mạnh mẽ, bạn ấy không khóc nhưng tôi biết bạn ấybuồn như tôi vậy. Tiếng chim hót líu lo, tiếng ve sầu bắt đầu kêu râm ran trên những bông hoaphượng đỏ thắm rực rỡ trên nền trời cao xanh thẳm của bầu không gian mùa hè. Mọi thứ đềutươi tốt, tưng bừng giống như mọi ngày chỉ lòng tôi đang thắt lại giữa không gian lạnh lẽo, đầyđau đớn. Rồi năm tháng cứ thếtrôi qua, tôi không còn nhắc về Lan nữa, nhưng trong lòng tôiluôn hiện lên hình bóng của Lan, mỗi lần mở quyển sổ của Lan tặng lại khiến tôi xúc động rơinước mắt, lật từng trang, từng trang là những bức ảnh giữa tôi và Lan. Sao hồi ấy vui tươi, hạnhphúc đến thế, còn bây giờ tôi đang thui thủi ngồi đây ôm nỗi đau một mình.Với tôi, cuộc chia tay đầy lưu luyến đau khổ ấy sẽ mãi là kỉ niệm sâu sắc trong thời ấuthơ khiến tôi không bao giờ quên mà phải ghi nhớ mãi, kỉ niệm ấy sẽ theo tôi mãi trên conđường về tình bạn, gắn bó thiêng liêng mà cao cả. Nhiều lúc tôi như muốn thốt lên ” Lan ơi! bạnđang ở đâu? ở đó bạn có nhớ mình không? còn mình thì nhớ bạn rất nhiều."
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
103321
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
78996 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
72110 -
Hỏi từ APP VIETJACK60182
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
46135 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
36904
