Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi
Chú Đàn bảo tôi:
– Con xòe tay ra cho chú xem nào!
Tôi co những ngón tay lại, nắm thật chặt và giấu ra sau lưng:
– Tay con sạch cơ mà. Hồi sáng con đã rửa tay rồi.
Chú Đàn phì cười:
– Chú có định khám tay con đâu. Con xòe tay ra để chú xem con có mấy cái hoa tay thôi.
Đằng sau lưng, hai bàn tay tôi lỏng đi. Tôi chìa bàn tay trái ra trước mặt chú Đàn, thắc mắc:
– Hoa tay là gì hở chú?
Chú Đàn dựng mắt nhìn tôi:
– Con lớn từng này rồi mà không biết hoa tay là gì à?
Chú cầm lấy bàn tay tôi, chậm rãi giải thích:
– Hoa tay là những vân tay hình tròn ở đầu mỗi ngón tay. Hoa tay càng nhiều thì vẽ càng đẹp. Nếu con có mười cái hoa tay, con sẽ vẽ đẹp nhất lớp. Con viết chữ cũng đẹp nhất lớp.
Tôi hồi hộp nhìn chú Đàn săm soi từng ngón tay tôi. Có cảm giác như chú đang nghiên cứu những chiếc gân lá trên năm chiếc lá.
Tôi nín thở, hỏi:
– Con có mấy cái hoa tay hả chú?
Chú Đàn lắc đầu, thất vọng:
– Chẳng có cái nào hết.
Tôi lặp lại, buồn rười rượi:
– Chẳng có cái nào hết.
Trong một giây, tôi cảm thấy mắt tôi chợt tối đi. Trái tim tôi quặn thắt và rơi xuống một chỗ nào đó, rất xa, có thể là tận những đầu ngón chân.
(Nguyễn Nhật Ánh, Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh)
Câu 1: Tìm vấn đề chính được đề cập trong đoạn trích trên.
Câu 2: Chỉ ra các nhân vật trong đoạn trích trên.
Câu 3: Phân tích cấu trúc ngữ pháp (theo cấu trúc Chủ – Vị) trong các câu văn sau:
Hoa tay là những vân tay hình tròn ờ đâu mỗi ngón tay. Hoa tay càng nhiêu thì vẽ càng đẹp. Nếu con có mười cái hoa tay; con sẽ vẽ đẹp nhất lớp.
Câu 4: Cảm nhận của anh/chị về sự trong sáng, ngây thơ của trẻ thơ được miêu tả trong đoạn trích.
Quảng cáo
3 câu trả lời 2804
#vietjack
1. Vấn đề được đề cập trong đoạn văn: Cuộc trò chuyện nói về những chiếc hoa tay và sự hụt hẫng của đứa trẻ khi biết mình không có cái hoa tay nào.
2. Nhân vật trong đoạn trích: Chú Đàn, đứa trẻ.
3. Hoa tay / là những vân tay hình tròn ờ đâu mỗi ngón tay.
CN VN
Hoa tay càng nhiêu / thì vẽ càng đẹp.
CN VN
Nếu con / có mười cái hoa tay; con / sẽ vẽ đẹp nhất lớp.
CN VN CN VN
4. Sự trong sáng của trẻ con là điều đáng trân trọng, bởi lẽ, đến lúc ta bước ra cuộc đời, ta sẽ đánh mất đi sự ngây ngô ấy. Đoạn trích khiến ta không khỏi bồi hồi khi nghĩ về sự trong sáng của trẻ thơ và cũng là một thời đã xa của chính mình. Hình ảnh đứa trẻ xoè hai bàn tay ra để người chú tìm những hoa tay và sự tin tưởng một cách chắc nịch về ý nghĩa của những cái hoa tay mà chú nói. Và có lẽ rằng, những ý nghĩa ấy sẽ luôn đi theo suốt tuổi thơ đứa trẻ, rằng càng có nhiều hoa tay thì vẽ càng đẹp. Đứa trẻ nín thở, căng thẳng chờ xem mình có "viết đẹp nhất lớp", "vẽ đẹp nhất lớp" hay không. Và cả ánh mắt buồn rười rượi khi biết bản thân không có hoa tay nào. Sự ngây ngô còn thể hiện ngay cả nỗi buồn của đứa trẻ, một nỗi buồn đối với đứa trẻ là rất xa xôi, rộng lớn nhưng lại chỉ dài từ trái tim đến tận những ngón chân. Sự trong sáng của những đứa trẻ là điều ta trân quý. Rồi một ngày, khi ta lớn lên, ta chẳng tin chắc nịch về một điều gì, cũng chẳng vì không có hoa tay mà buồn như thế nữa.
Quảng cáo