Quảng cáo
3 câu trả lời 65
Biểu cảm về nội dung hai khổ thơ trong “Bữa cơm quê” – Đoàn Văn Cừ
Hai khổ thơ trong bài “Bữa cơm quê” của Đoàn Văn Cừ gợi lên một khung cảnh ấm áp, bình dị mà giàu tình người của làng quê Việt Nam xưa. Từng câu thơ như đưa ta trở về với bữa cơm đầm ấm trong mái nhà nghèo nhưng chan chứa yêu thương. Hình ảnh “bát canh rau” hay “đĩa cà muối” hiện lên mộc mạc mà thân thuộc, gợi nhớ những món ăn dân dã đã nuôi dưỡng bao thế hệ người Việt. Dù bữa cơm quê không sang trọng, không có cao lương mỹ vị, nhưng lại đong đầy hương vị của đất, của trời và của sự tần tảo mẹ cha.
Không chỉ miêu tả món ăn, hai khổ thơ còn khắc hoạ tình cảm gia đình thiêng liêng. Bữa cơm sum họp là lúc những người thân quây quần bên nhau, chia sẻ những câu chuyện của một ngày lao động. Niềm vui của gia đình không đến từ sự đầy đủ vật chất, mà từ sự gần gũi, ấm cúng và gắn kết. Đó là vẻ đẹp giản dị nhưng sâu sắc của quê hương mà nhà thơ muốn gửi gắm. Đọc hai khổ thơ, ta như nghe tiếng cười trong trẻo, cảm nhận hơi ấm bếp lửa và thấy lòng mình lắng lại trước vẻ đẹp của cuộc sống bình dị.
Qua hai khổ thơ, tác giả giúp ta nhận ra rằng hạnh phúc đôi khi chỉ là một bữa cơm quê, đơn sơ mà chan chứa nghĩa tình. Từ đó, ta biết trân trọng hơn gia đình, quê hương và những giá trị truyền thống đang dần bị lãng quên trong nhịp sống hiện đại. Bài thơ gợi cho ta sự biết ơn đối với những người đã tạo nên bữa cơm ấy – đặc biệt là mẹ, người vẫn âm thầm chăm lo từng bữa ăn cho gia đình bằng tất cả yêu thương.
"Rượu sủi tăm, cơm bốc khói nồng
Thịt gà vàng nghệ mỡ vàng trong
Đĩa dưa muôi trắng, đĩa tương đỏ
Hành sống tươi xanh, dứa ngọt hồng.
Tiếng bát khua dồn, đũa nhịp vui
Mùi thơm dưa cải quyện thơm mùi
Những đầu tóc bạc rung rinh động
Những mắt xanh con trẻ sáng ngời."
Đọc những vần thơ ấy, trong lòng người đọc trào dâng một cảm xúc bồi hồi, vừa thèm thuồng vị quê, vừa ấm lòng tình quê.
Về khổ thơ thứ nhất: Bức tranh ẩm thực rực rỡ sắc màu
Khổ thơ này tác động mạnh mẽ vào thị giác và khứu giác của người đọc. Đoàn Văn Cừ không dùng những lời hoa mỹ, ông chỉ liệt kê những món ăn dân dã nhưng qua ngòi bút của ông, chúng hiện lên đầy sức sống. Đó là màu vàng của nghệ, vàng trong của mỡ gà, màu trắng của dưa muối, đỏ của tương, xanh của hành và hồng của dứa. Tất cả tạo nên một bức tranh đa sắc, rực rỡ như một bức tranh dân gian Đông Hồ. "Cơm bốc khói nồng", "rượu sủi tăm" – những âm thanh và mùi vị ấy không chỉ tả một bữa ăn mà là tả một sự trù phú, sung túc của quê hương sau những ngày lao động vất vả. Biểu cảm ở đây chính là sự trân trọng những giá trị vật chất giản dị mà quê hương ban tặng.
Về khổ thơ thứ hai: Niềm hạnh phúc của sự sum vầy
Nếu khổ thơ đầu tả vật, thì khổ thơ sau tả người và không khí. Âm thanh "bát khua", "đũa nhịp vui" là những âm thanh rộn ràng nhất của sự sống, nó xua đi cái tĩnh lặng của làng quê. Hình ảnh đối lập giữa "đầu tóc bạc" và "mắt xanh con trẻ" là một nét vẽ tinh tế về sự tiếp nối các thế hệ. Sự "rung rinh" của người già và cái "sáng ngời" của trẻ nhỏ gợi lên một niềm hạnh phúc viên mãn. Ở đó, bữa cơm không chỉ để no bụng, mà là nơi gắn kết tình thâm gia đình. Cảm xúc chủ đạo bao trùm cả khổ thơ là niềm vui của sự sum vầy, đoàn viên.
Tổng kết lại, qua hai khổ thơ, Đoàn Văn Cừ đã khơi gợi trong lòng chúng ta tình yêu thiết tha đối với mảnh đất quê hương. Đó là nỗi nhớ da diết về những bữa cơm gia đình giản đơn nhưng nồng hậu. Bài thơ như một nhắc nhở rằng: Hạnh phúc đôi khi không nằm ở những điều cao xa, mà nằm ngay trong khói cơm nồng và những nụ cười quanh mâm đại gia đình.
Bằng ngôn ngữ lục bát tài hoa, Đoàn Văn Cừ đã thực sự "vẽ" lại được cái hồn cốt tinh túy nhất của làng quê Việt Nam, để mỗi khi đọc lại, ai cũng muốn được trở về bên hiên nhà cũ, ngồi bên mâm cơm cùng mẹ, cùng ông.
Hai khổ thơ trong Bữa cơm quê của Đoàn Văn Cừ gợi lên một cảm giác rất đỗi thân thương. Từng hình ảnh mộc mạc như bát canh rau, niêu cơm nóng, mùi khói bếp chiều… khiến mình nhớ đến những bữa ăn giản dị mà ấm cúng ở quê. Không sang trọng, không cầu kỳ, nhưng lại chứa đầy tình cảm gia đình, đầy sự tảo tần của mẹ và sự đầm ấm của mái nhà nhỏ.
Đọc thơ, mình thấy lòng mình dịu lại. Giữa cuộc sống bận rộn, hình ảnh bữa cơm quê như nhắc mình nhớ về cội nguồn — nơi từng món ăn đều mang vị ngọt của tình thương. Đó không chỉ là bữa cơm, mà là cả một phần ký ức, một chỗ dựa để ta lớn lên và luôn muốn quay về.
Hai khổ thơ đẹp ở sự chân thật, và đẹp ở cái tình quê thấm vào từng câu chữ — nhẹ mà sâu, đơn sơ mà ấm lòng.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
103321
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
78996 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
72110 -
Hỏi từ APP VIETJACK60182
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
46135 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
36904
