Quảng cáo
4 câu trả lời 108
Ngày xưa, ở một ngôi làng nhỏ nằm bên dòng sông trong vắt như tấm gương khổng lồ, có một anh tiều phu nghèo nhưng hiền lành và chăm chỉ. Mỗi sáng, khi mặt trời còn đang ngái ngủ sau rặng mây, anh đã vác chiếc rìu cũ lên vai, bước vào rừng đốn củi để kiếm sống qua ngày.
Một hôm, khi đang chặt cây gần bờ sông, anh vô ý trượt chân. Chiếc rìu – vật quý giá duy nhất của anh – rơi tõm xuống dòng nước sâu. Nước sông xoáy thành vòng tròn, nuốt chửng chiếc rìu trong nháy mắt. Anh tiều phu hoảng hốt quỳ xuống, đôi mắt buồn rười rượi. Không có chiếc rìu ấy, anh biết mình sẽ chẳng thể làm gì để mưu sinh nữa.
Thấy anh tuyệt vọng, bỗng mặt nước sáng lên như có ánh vàng. Một cụ già râu tóc bạc phơ, áo choàng dài như mây trắng, từ từ hiện ra. Đó là Thần Sông. Giọng ngài ấm áp:
– Con người hiền lành kia, sao con lại buồn bã đến thế?
Anh tiều phu kể lại chuyện vừa xảy ra, giọng nghẹn lại vì lo lắng. Nghe xong, Thần Sông gật đầu rồi lặn xuống nước. Một lát sau, ngài bước lên, tay cầm một chiếc rìu bằng vàng sáng lấp lánh, đến mức anh tiều phu phải nheo mắt lại.
– Đây có phải rìu của con không? – Thần Sông hỏi.
Anh tiều phu lắc đầu ngay, dù ánh sáng từ lưỡi rìu vàng khiến anh choáng ngợp:
– Dạ không, thưa ngài. Rìu của con nghèo lắm, không thể đẹp thế này.
Thần Sông mỉm cười rồi lại lặn xuống. Lần này, ngài mang lên một chiếc rìu bằng bạc, trắng như ánh trăng đêm rằm.
– Vậy rìu này có phải của con không?
Anh tiều phu nhìn một lúc rồi lại thành thật lắc đầu:
– Dạ thưa ngài, cũng không phải. Rìu của con cũ lắm, cán đã mòn vì thời gian rồi ạ.
Thần Sông gật đầu, đôi mắt lấp lánh sự hài lòng. Ngài lặn xuống lần thứ ba. Khi nước sông tách ra, hiện lên trước mắt anh chính là chiếc rìu sắt cũ kĩ của anh, nhưng được ngài lau sạch, sáng bóng hơn.
– Đây có phải rìu của con không?
Niềm vui dâng lên ngập tràn khiến anh gần như bật khóc:
– Đúng rồi ạ! Đây chính là chiếc rìu của con!
Thấy anh thật thà, Thần Sông cười hiền từ. Ngài trao cho anh cả ba lưỡi rìu và nói:
– Sự thành thật của con đáng được ban thưởng. Hãy giữ lấy để làm điều tốt.
Anh tiều phu cảm ơn rối rít, lòng cảm động đến khó tả. Từ ngày đó, anh càng chăm chỉ làm việc, sống hiền lành và giúp đỡ mọi người. Nhờ vậy, cuộc sống của anh ngày càng khấm khá, và ba lưỡi rìu trở thành câu chuyện mà dân làng truyền lại, như một bài học quý về lòng trung thực.
Ngày xưa, ở một ngôi làng nhỏ nằm bên dòng sông trong vắt như tấm gương khổng lồ, có một anh tiều phu nghèo nhưng hiền lành và chăm chỉ. Mỗi sáng, khi mặt trời còn đang ngái ngủ sau rặng mây, anh đã vác chiếc rìu cũ lên vai, bước vào rừng đốn củi để kiếm sống qua ngày.
Một hôm, khi đang chặt cây gần bờ sông, anh vô ý trượt chân. Chiếc rìu – vật quý giá duy nhất của anh – rơi tõm xuống dòng nước sâu. Nước sông xoáy thành vòng tròn, nuốt chửng chiếc rìu trong nháy mắt. Anh tiều phu hoảng hốt quỳ xuống, đôi mắt buồn rười rượi. Không có chiếc rìu ấy, anh biết mình sẽ chẳng thể làm gì để mưu sinh nữa.
Thấy anh tuyệt vọng, bỗng mặt nước sáng lên như có ánh vàng. Một cụ già râu tóc bạc phơ, áo choàng dài như mây trắng, từ từ hiện ra. Đó là Thần Sông. Giọng ngài ấm áp:
– Con người hiền lành kia, sao con lại buồn bã đến thế?
Anh tiều phu kể lại chuyện vừa xảy ra, giọng nghẹn lại vì lo lắng. Nghe xong, Thần Sông gật đầu rồi lặn xuống nước. Một lát sau, ngài bước lên, tay cầm một chiếc rìu bằng vàng sáng lấp lánh, đến mức anh tiều phu phải nheo mắt lại.
– Đây có phải rìu của con không? – Thần Sông hỏi.
Anh tiều phu lắc đầu ngay, dù ánh sáng từ lưỡi rìu vàng khiến anh choáng ngợp:
– Dạ không, thưa ngài. Rìu của con nghèo lắm, không thể đẹp thế này.
Thần Sông mỉm cười rồi lại lặn xuống. Lần này, ngài mang lên một chiếc rìu bằng bạc, trắng như ánh trăng đêm rằm.
– Vậy rìu này có phải của con không?
Anh tiều phu nhìn một lúc rồi lại thành thật lắc đầu:
– Dạ thưa ngài, cũng không phải. Rìu của con cũ lắm, cán đã mòn vì thời gian rồi ạ.
Thần Sông gật đầu, đôi mắt lấp lánh sự hài lòng. Ngài lặn xuống lần thứ ba. Khi nước sông tách ra, hiện lên trước mắt anh chính là chiếc rìu sắt cũ kĩ của anh, nhưng được ngài lau sạch, sáng bóng hơn.
– Đây có phải rìu của con không?
Niềm vui dâng lên ngập tràn khiến anh gần như bật khóc:
– Đúng rồi ạ! Đây chính là chiếc rìu của con!
Thấy anh thật thà, Thần Sông cười hiền từ. Ngài trao cho anh cả ba lưỡi rìu và nói:
– Sự thành thật của con đáng được ban thưởng. Hãy giữ lấy để làm điều tốt.
Anh tiều phu cảm ơn rối rít, lòng cảm động đến khó tả. Từ ngày đó, anh càng chăm chỉ làm việc, sống hiền lành và giúp đỡ mọi người. Nhờ vậy, cuộc sống của anh ngày càng khấm khá, và ba lưỡi rìu trở thành câu chuyện mà dân làng truyền lại, như một bài học quý về lòng trung thực.
Ngày xưa, tại một khu rừng già ngát hương thảo mộc, có chàng tiều phu tên Thanh, sống một cuộc đời nghèo khó nhưng tâm hồn trong sáng như dòng suối. Thanh có một chiếc rìu sắt cũ kỹ, thân thuộc, là gia tài duy nhất để chàng kiếm củi nuôi thân. Một trưa hè oi ả, khi đang vung rìu chặt một gốc cây cổ thụ, chiếc rìu trượt tay, “chìu” một tiếng rồi biến mất vào dòng sông Sương Mai xanh ngắt.
Thanh hoảng hốt, ngồi sụp xuống bờ, nước mắt lưng tròng, không phải vì tiếc rìu, mà vì tiếc người bạn đồng hành, tiếc cái cần câu cơm đã vĩnh viễn ra đi. Bỗng, mặt sông ánh lên một luồng sáng bạc, và từ dưới nước, một ông Bụt (Thần Rừng) hiện ra, râu tóc bạc phơ, đôi mắt hiền từ như chứa đựng cả bầu trời sao, tay cầm một lưỡi rìu vàng lấp lánh.
“Chàng trai, có phải đây là chiếc rìu của con không?” Bụt hỏi, giọng trầm ấm như tiếng lá xào xạc.
Thanh ngơ ngác, lắc đầu: "Dạ thưa Bụt, không phải. Rìu của con bằng sắt đen xỉn thôi ạ."
Bụt mỉm cười, lặn xuống lần nữa. Lần này, Bụt ngoi lên với lưỡi rìu bạc sáng loáng: "Vậy còn chiếc này thì sao?"
Thanh lại lắc đầu: "Cũng không phải ạ, Bụt ơi. Rìu của con chỉ là sắt thôi."
Lần thứ ba, Bụt lặn sâu nhất, và khi Bụt trở lại, trong tay là chiếc rìu sắt gỉ sét quen thuộc của Thanh. "Vậy đây có phải rìu của con không?"
Thanh mừng rỡ reo lên: "Dạ đúng rồi ạ! Đây chính là rìu của con! Con cảm ơn Bụt, cảm ơn Bụt nhiều lắm!"
Thấy Thanh chân thật, không hề ham lam, Bụt hiện nguyên hình, vung tay. Lưỡi rìu vàng và bạc tỏa hào quang rực rỡ, bỗng chốc biến thành hai chiếc rìu thần kỳ, sáng lấp lánh, mạnh mẽ hơn gấp bội. “Thanh, con đã vượt qua thử thách của lòng tham. Phần thưởng này dành cho sự trung thực của con. Rìu sắt con cứ giữ, hai chiếc rìu này sẽ giúp con không chỉ đốn củi mà còn vun trồng cả khu rừng này!”
Thanh nhận lấy ba chiếc rìu, lòng tràn ngập niềm vui và sự kính phục. Bụt mỉm cười, hóa thành một đàn bướm vàng rực rỡ bay lượn rồi tan vào sương sớm. Từ đó, Thanh không chỉ là tiều phu, mà trở thành người bảo vệ rừng, dùng chiếc rìu thần kỳ để giúp đỡ muôn loài, và câu chuyện về lòng trung thực của chàng đã vang vọng khắp núi rừng, trở thành huyền thoại.
nội dung của câu chuyện ba lưỡi rìu - OLM
19 thg 9, 2021 — nội dung truyện ca ngợi những con người lao động nghèo khổ, thật thà và phê phán, chế giễu những kẻ giàu có mà gian ...
OLM
Tả chàng tiều phu trong câu chuyện BA LƯỠI RÌU ... - OLM
3 thg 2, 2024 — Anh chàng tiều phu nhìn lưỡi rìu bằng vàng thấy không phải của mình nên anh lắc đầu và bảo ông cụ: - Không phải lưỡi ...
OLM
Câu chuyện Ba lưỡi rìu: Bài học về lòng trung thực (truyện song ngữ)
10 thg 8, 2025 — Ý nghĩa câu chuyện Ba lưỡi rìu Nhờ vậy, ông Bụt đã tặng cho anh cả ba chiếc rìu, vì anh là người thật thà, không tha...
Tìm hiể
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
32609 -
25622
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
18215 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
17340 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
15984 -
Hỏi từ APP VIETJACK15496
