Viết bài văn thể hiện tỉnh cảm , cảm xúc về một câu chuyện
Quảng cáo
7 câu trả lời 352
Bài văn biểu cảm về một câu chuyện
Có những câu chuyện rất nhỏ xảy ra trong cuộc sống, nhưng lại để lại trong lòng ta những cảm xúc khó quên. Câu chuyện khiến tôi nhớ mãi là lần đầu tiên tôi cùng mẹ đi thăm một cụ già neo đơn trong xóm nhân dịp Tết năm ngoái. Đó không phải là sự kiện lớn lao, nhưng nó mở ra trong tôi một cảm giác ấm áp khác lạ về tình người.
Hôm ấy trời se lạnh. Tôi bước theo mẹ vào căn nhà nhỏ của cụ, lặng người khi thấy trong nhà chỉ có một chiếc giường cũ và vài vật dụng đơn sơ. Cụ già yếu, mái tóc bạc phơ, nhưng khi thấy mẹ con tôi trở đến, cụ cười rạng rỡ như vừa gặp được người thân lâu ngày. Mẹ mang cho cụ ít bánh chưng, mấy bộ quần áo ấm và gói trà. Cụ đón nhận từng món quà bằng đôi tay run run, rồi nắm tay mẹ tôi thật chặt, nói một câu khiến lòng tôi nghèn nghẹn: “Có các con ghé thăm, Tết của tôi đủ đầy rồi.”
Giây phút ấy, tôi chợt hiểu rằng niềm vui đôi khi không nằm ở những điều to lớn, mà xuất phát từ sự quan tâm nhỏ bé giữa con người với nhau. Nhìn nụ cười hiền hậu của cụ, tôi cảm thấy trái tim mình như ấm lên. Tôi nhận ra rằng giúp đỡ ai đó không chỉ mang lại hạnh phúc cho họ, mà còn mang lại niềm vui cho chính bản thân mình.
Kể từ sau câu chuyện ấy, tôi học được cách biết ơn cuộc sống và trân trọng những khoảnh khắc sẻ chia. Tôi tự hứa với lòng mình rằng, khi có thể, tôi sẽ cố gắng lan tỏa yêu thương và giúp đỡ những người xung quanh. Bởi vì đôi khi, một hành động nhỏ cũng đủ sưởi ấm cả một tâm hồn.
- Giới thiệu câu chuyện bạn muốn chia sẻ cảm xúc (tên câu chuyện, đã đọc/nghe ở đâu, trong hoàn cảnh nào).
- Nêu ấn tượng, cảm xúc chung (ví dụ: xúc động, ngưỡng mộ, suy ngẫm...) về câu chuyện đó.
- Tóm tắt ngắn gọn nội dung chính: Kể lại vắn tắt các sự việc, tình huống đáng nhớ trong câu chuyện.
- Đi sâu vào cảm xúc, suy nghĩ:
- Phân tích cảm xúc của bạn đối với các nhân vật (yêu mến, cảm phục, đồng cảm với nhân vật nào; phê phán, không đồng tình với nhân vật nào).
- Nêu cảm nhận về các chi tiết, sự kiện nổi bật (chi tiết nào gây ấn tượng mạnh nhất, vì sao?).
- Liên hệ, so sánh với các câu chuyện khác hoặc với cuộc sống thực tế.
- Rút ra bài học, ý nghĩa mà câu chuyện mang lại cho bản thân bạn.
- Khẳng định lại tình cảm, cảm xúc sâu sắc của bạn đối với câu chuyện.
- Nêu ý nghĩa của câu chuyện đối với bản thân (giúp bạn thay đổi suy nghĩ, hành động như thế nào).
Dưới đây là bài văn mẫu thể hiện tình cảm, cảm xúc về một câu chuyện (mình viết theo kiểu nhẹ nhàng – cảm xúc – phù hợp bài văn lớp 6–9).
Bạn có thể dùng cho nhiều tác phẩm khác nhau hoặc bảo mình chỉnh theo truyện bạn chọn.
BÀI VĂN CẢM XÚC VỀ MỘT CÂU CHUYỆN
Có những câu chuyện dù chỉ đọc một lần nhưng lại để lại trong lòng ta những rung động thật sâu sắc. Với em, câu chuyện ấy không chỉ đơn thuần là những trang giấy mà còn là một bài học, một cảm xúc đẹp mãi theo em trong cuộc sống.
Điều khiến em xúc động nhất chính là tình người được thể hiện giản dị mà chân thành qua từng chi tiết. Nhân vật trong câu chuyện dù phải đối mặt với khó khăn, mất mát hay thử thách, họ vẫn dành cho nhau sự quan tâm, yêu thương và hi sinh. Đôi khi chỉ là một cử chỉ nhỏ bé, một lời nói nhẹ nhàng, một sự hỗ trợ đúng lúc, nhưng lại khiến em cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa như ánh nắng trong một ngày nhiều mây.
Khi đọc đến những khoảnh khắc nhân vật đau khổ hay gặp nỗi buồn, em thấy lòng mình se lại. Em thương họ như thương một người thân của chính mình. Và khi họ vượt qua thử thách, đạt được hạnh phúc, em cũng cảm thấy vui lây, như chính mình vừa được tiếp thêm niềm tin vào cuộc đời. Câu chuyện khiến em hiểu rằng trong cuộc sống, tình yêu thương luôn là sức mạnh lớn nhất giúp con người đứng dậy và bước tiếp.
Không chỉ mang lại cảm xúc, câu chuyện còn dạy em nhiều bài học ý nghĩa: hãy biết quan tâm, biết lắng nghe, biết đặt mình vào vị trí người khác. Đặc biệt, em nhận ra rằng mỗi người đều có giá trị và ai cũng xứng đáng được yêu thương và trân trọng.
Kết thúc câu chuyện, gấp trang sách lại mà lòng em vẫn còn vang lên những dư âm đẹp đẽ. Em thấy mình trưởng thành hơn, biết yêu thương nhiều hơn và trân trọng những điều bình dị quanh mình. Đó chính là điều kì diệu mà văn học mang lại: nuôi dưỡng tâm hồn và làm cuộc sống trở nên giàu ý nghĩa hơn.
✨ Nếu bạn muốn mình viết theo một câu chuyện cụ thể như Cánh đồng hoang, Dế mèn phiêu lưu ký, Mẹ tôi, Lão Hạc… thì bạn chỉ cần nói tên truyện, mình viết lại đúng theo tác phẩm nhé!
Bài văn nêu tình cảm, cảm xúc về truyện “Dế Mèn phiêu lưu ký”
Trong những câu chuyện em đã đọc, Dế Mèn phiêu lưu ký là tác phẩm khiến em nhớ nhất vì nó chứa đựng rất nhiều bài học ý nghĩa. Khi theo chân Dế Mèn trong hành trình khám phá thế giới, em cảm nhận được sự dũng cảm, tinh nghịch nhưng cũng rất chân thành của nhân vật này. Truyện vừa vui tươi, vừa gần gũi khiến em cảm thấy hứng thú ngay từ những trang đầu.
Điều làm em xúc động nhất là lúc Dế Mèn nhận ra lỗi lầm của mình sau khi gây ra rắc rối cho chị Nhà Trò. Từ một chú dế kiêu căng, bồng bột, Dế Mèn biết suy nghĩ hơn, biết chịu trách nhiệm và thay đổi bản thân. Chi tiết đó giúp em hiểu rằng ai cũng có thể mắc sai lầm, quan trọng là biết nhận lỗi và trở nên tốt hơn.
Qua những chuyến phiêu lưu, em cảm nhận được lòng nghĩa hiệp và ước mơ xây dựng hòa bình của Dế Mèn. Nhân vật khiến em tin rằng chỉ cần có ý chí, lòng tốt và sự dũng cảm, chúng ta có thể vượt qua khó khăn và giúp đỡ những người xung quanh.
Khi gấp sách lại, em thấy lòng mình nhẹ nhàng và vui hơn. Câu chuyện không chỉ cho em những giây phút thú vị mà còn dạy em biết sống tử tế, khiêm tốn và giàu lòng yêu thương. Với em, Dế Mèn phiêu lưu ký thực sự là một người bạn nhỏ dễ thương, lúc nào cũng mang theo những điều tốt đẹp dành cho người đọc
Trong kho tàng truyện cổ dân gian Việt Nam, có những câu chuyện tuy ngắn gọn nhưng lại để lại những bài học sâu sắc đi theo ta suốt cuộc đời. Một trong số đó là câu chuyện "Bó đũa". Mỗi lần đọc lại, lòng em lại dấy lên những cảm xúc khó tả về tình anh em và sức mạnh của sự đoàn kết.
Câu chuyện mở đầu bằng một khung cảnh buồn bã khi những người con trong gia đình không hòa thuận. Em cảm thấy xót xa cho người cha già, dù sắp gần đất xa trời vẫn phải trăn trở vì các con cứ tị nạnh, cãi vã. Hình ảnh người cha cầm bó đũa và đưa ra lời thách đố đã khiến em vô cùng tò mò.
Cảm xúc của em thực sự bùng nổ khi chứng kiến các con, dù sức dài vai rộng, cũng không thể bẻ gãy được cả bó đũa. Nhưng khi người cha tháo rời từng chiếc ra, việc bẻ gãy chúng lại trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Qua hành động giản đơn ấy, em thấu hiểu được nỗi lòng và sự thông thái của người cha. Em thấy khâm phục cách dạy con nhẹ nhàng mà thấm thía: "Chia rẽ thì chết, đoàn kết thì sống".
Đọc xong câu chuyện, em tự nhìn lại bản thân và cảm thấy yêu thương anh em, bạn bè mình hơn. Em hiểu rằng mỗi người dù có tài giỏi đến đâu cũng có lúc yếu lòng, nhưng nếu biết tựa vào nhau như những chiếc đũa trong bó, chúng ta sẽ tạo nên một sức mạnh vô song mà không khó khăn nào có thể bẻ gãy.
Câu chuyện "Bó đũa" sẽ luôn là ngọn đèn soi sáng cho em trong cách đối nhân xử thế. Em tự hứa sẽ luôn sống hòa thuận, đoàn kết với mọi người để xứng đáng với sự mong mỏi của cha mẹ và thầy cô.
Câu chuyện mở ra trong bối cảnh khu Greenwich Village nghèo khó, nơi những người nghệ sĩ đang vật lộn với cuộc sống và bệnh tật. Tôi bị ám ảnh bởi hình ảnh Johnsy, một cô gái trẻ tài năng nhưng đang đứng bên bờ vực của cái chết vì bệnh viêm phổi. Cô tuyệt vọng đến mức đặt niềm tin sống chết của mình vào chiếc lá thường xuân cuối cùng còn bám trụ trên tường. Cảm giác bất lực, chán chường của Johnsy khi đếm từng chiếc lá rơi chạm đến đáy sâu cảm xúc của tôi. Tôi nhận ra sự mong manh của niềm tin và sức mạnh khủng khiếp của sự tuyệt vọng có thể giết chết con người nhanh hơn cả bệnh tật.
Nhưng rồi, câu chuyện rẽ sang một hướng khác, ấm áp hơn, nhờ nhân vật cụ Behrman. Cụ là một họa sĩ già cả, nghèo túng, dành cả đời mơ ước vẽ một kiệt tác nhưng chưa thành. Chính sự hy sinh thầm lặng của cụ đã làm nên cái kết đẹp đẽ và đầy ý nghĩa. Trong một đêm mưa tuyết dữ dội, cụ đã âm thầm vẽ một chiếc lá thường xuân giống hệt chiếc lá thật lên bức tường đối diện. Hành động đó không chỉ cứu sống Johnsy bằng cách vực dậy niềm hy vọng trong cô, mà còn biến bức vẽ ấy trở thành "kiệt tác" vĩ đại nhất của đời cụ.
Cảm xúc của tôi vỡ òa khi đọc đoạn kết. Johnsy sống lại nhờ niềm tin vào sự kiên cường của chiếc lá, nhưng cụ Behrman thì lại ra đi vì chính cơn bão tuyết đêm đó. Sự tương phản giữa cái chết của người nghệ sĩ già và sự hồi sinh của cô gái trẻ tạo nên một hiệu ứng thanh lọc cảm xúc (katharsis) mãnh liệt.
"Chiếc lá cuối cùng" không chỉ là một áng văn giàu chất thơ, mà còn là một minh chứng hùng hồn cho sức mạnh của nghệ thuật chân chính – nghệ thuật vị nhân sinh. Câu chuyện để lại trong tôi niềm tin mãnh liệt rằng, trong những hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, tình yêu thương, sự hy sinh và niềm hy vọng là liều thuốc quý giá nhất cứu rỗi linh hồn con người. Đó mãi là một câu chuyện đẹp đẽ, nhắc nhở tôi về giá trị của cuộc sống và lòng trắc ẩn.
Bài văn: "Ánh đèn cuối con phố"
Trên con phố nhỏ của làng quê, mỗi tối đều có một ánh đèn vàng vọt từ ngôi nhà cũ. Tôi nhớ như in lần đầu tiên nhìn thấy ánh đèn ấy, khi cơn mưa đầu mùa lặng lẽ rơi trên mái tôn. Câu chuyện về ông lão hàng xóm – người suốt đời sống một mình sau những mất mát không lời nào diễn tả – đã in sâu trong tâm trí tôi từ buổi chiều hôm ấy.
Ông không nói nhiều, nhưng từng cử chỉ nhỏ đều chứa đựng một tình cảm giản dị nhưng ấm áp. Nhớ lần tôi vô tình đánh rơi chiếc bóng bay đỏ ở sân chơi, ông lặng lẽ nhặt lên, lau sạch và trao lại cho tôi với nụ cười hiền từ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng cảm nhận được một sự an yên lạ thường, như thể giữa cuộc đời xô bồ, vẫn còn những tấm lòng không vụ lợi, không ồn ào nhưng đầy ấm áp.
Tôi hay ngồi bên cửa sổ nhìn ánh đèn của ông lấp lánh trong màn mưa, tự hỏi: liệu có bao nhiêu người cô đơn đang sống âm thầm nhưng vẫn âm thầm gửi đi yêu thương quanh mình? Câu chuyện về ông không chỉ là về sự cô đơn, mà còn là về sự sẻ chia, về cách những hành động nhỏ nhất cũng có thể chạm đến trái tim người khác.
Mỗi khi nghĩ về ông, lòng tôi lại dâng lên một cảm giác vừa nhẹ nhàng vừa trĩu nặng. Nhẹ nhàng vì biết rằng vẫn còn những tấm lòng chân thành trong đời, trĩu nặng vì nhận ra cuộc sống không chỉ có niềm vui mà còn có nỗi cô đơn, mất mát mà đôi khi không lời nào kể hết. Và rồi, trong ánh sáng vàng vọt ấy, tôi học được rằng tình cảm con người, dù giản dị đến đâu, cũng đủ sức làm ấm cả một đời.
Nếu bạn muốn, tôi có thể viết thêm một bài văn khác cảm động hơn, gần gũi với tuổi học sinh hoặc tình bạn, tình cảm gia đình, để bạn có thể dùng làm tham khảo cho bài tập.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
25638
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
7417 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
5513 -
4776
