Quảng cáo
4 câu trả lời 450
Bài văn mẫu
Trong cuộc sống, có rất nhiều tấm gương sáng về lòng dũng cảm mà mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cảm thấy khâm phục và xúc động. Tôi xin kể lại một câu chuyện nhỏ mà tôi từng chứng kiến ở chính ngôi làng quê mình.
Một buổi chiều mùa hè, trời đổ mưa to, sấm sét liên hồi. Con đường làng ngập nước, bất ngờ có một em nhỏ trượt chân ngã xuống mương sâu. Tiếng kêu cứu vang lên chới với, khiến ai nấy đều hốt hoảng. Nhiều người chạy đến, nhưng ai cũng lúng túng vì nước chảy xiết. Trong khoảnh khắc ấy, anh Minh – một thanh niên trong làng – đã không ngần ngại lao xuống dòng nước.
Anh bơi thật nhanh, đôi tay mạnh mẽ quẫy nước. Nước xiết, gió rít, nhưng ánh mắt anh kiên định, không hề nao núng. Chỉ một lát sau, anh đã kịp đưa em bé lên bờ an toàn. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, ai cũng nhìn anh với ánh mắt khâm phục. Em bé được mẹ ôm chặt, vừa khóc vừa run, còn anh Minh chỉ cười hiền, nói rằng: “May mà kịp, không có gì đâu ạ.”
Hành động dũng cảm của anh Minh tuy diễn ra trong vài phút ngắn ngủi, nhưng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người. Đó là biểu hiện đẹp đẽ của tinh thần sẵn sàng quên mình vì người khác.
Qua câu chuyện ấy, tôi hiểu rằng lòng dũng cảm không phải là không biết sợ, mà là biết vượt qua nỗi sợ để làm việc đúng đắn. Mỗi chúng ta đều có thể trở nên dũng cảm khi trái tim tràn đầy yêu thương và trách nhiệm.
Bài văn: Cậu bé dũng cảm trong trận lũ dữ
Vào một buổi chiều mùa hè năm ngoái, khi những đám mây đen kéo đến đầy trời, làng tôi chìm trong cơn mưa tầm tã suốt nhiều giờ liền. Mưa lớn không ngớt khiến con sông cạnh làng dâng nước rất nhanh. Ai nấy đều hối hả chạy lũ. Trong lúc hỗn loạn ấy, một bé gái sáu tuổi bị nước cuốn trôi khi đang cố theo mẹ vượt qua đoạn đường ngập sâu. Tiếng kêu cứu xé lòng vang lên giữa dòng nước cuồn cuộn.
Bất chợt, một cậu bé lớp 8 tên Hưng – học sinh trường tôi – không do dự nhảy ngay xuống dòng nước. Không ai kịp ngăn cản, chỉ thấy em bơi thật nhanh về phía đứa bé đang chới với. Với kỹ năng bơi lội vững vàng và sự bình tĩnh đáng kinh ngạc, Hưng đưa được em nhỏ vào bờ an toàn, trong tiếng vỗ tay vỡ òa của người dân.
Lúc ấy, em run lên vì lạnh nhưng ánh mắt vẫn sáng rực – ánh mắt của một người hùng thật sự. Không ai bảo Hưng phải làm thế. Em làm vì một trái tim dũng cảm, không ngại hiểm nguy để cứu người.
Câu chuyện ấy khiến tôi vô cùng cảm phục. Lòng dũng cảm không chỉ có trong sách vở hay những trận chiến lớn lao, mà còn hiện hữu ngay trong đời sống thường ngày, nơi những người bình thường sẵn sàng làm điều phi thường.
Một buổi tối mùa hè, khi cả khu phố đang yên giấc, thì bỗng nhiên một tiếng nổ lớn vang lên từ căn nhà cuối phố. Ngọn lửa nhanh chóng bốc cháy dữ dội, kèm theo khói đen mù mịt. Mọi người hốt hoảng chạy ra ngoài. Trong tiếng còi xe cứu hỏa vang vọng, em đã chứng kiến một hành động dũng cảm mà suốt đời em không thể quên.
Chiếc xe cứu hỏa lao đến như tia chớp. Các chú lính cứu hỏa nhanh chóng triển khai vòi rồng để dập lửa. Trong lúc đó, một người mẹ hoảng loạn gào khóc: “Còn con tôi, con tôi còn ở trong nhà!” Mọi người sững sờ, không ai dám bước vào căn nhà đang rực lửa. Thế rồi, một chú lính cứu hỏa cao lớn, mặc bộ đồ bảo hộ, không ngần ngại xông thẳng vào trong đám cháy. Lửa táp vào người, khói phủ kín lối đi, nhưng chú không chùn bước. Vài phút sau, chú ôm một bé gái nhỏ từ trong biển lửa lao ra. Cả khu phố vỡ òa trong xúc động. Bé gái chỉ bị ngạt nhẹ và đã được cứu sống nhờ sự dũng cảm phi thường ấy.
Sau khi đám cháy được dập tắt, chú lính cứu hỏa kia vẫn âm thầm lau mồ hôi, rồi lại lên xe, tiếp tục công việc của mình như chưa từng có gì xảy ra. Em nhìn theo bóng chú khuất dần, lòng đầy khâm phục.
Từ câu chuyện ấy, em hiểu rằng lòng dũng cảm không phải là không sợ hãi, mà là dám đối mặt và vượt qua nỗi sợ vì người khác. Những con người như chú lính cứu hỏa ấy xứng đáng được trân trọng và biết ơn.
Ngày xưa, có hai vợ chồng một lão nông nghèo đi ở cho nhà một phú ông. Họ hiền lành, chăm chỉ nhưng đã ngoài năm mươi tuổi mà chưa có lấy một mụn con.
Một hôm, người vợ vào rừng lấy củi. Trời nắng to, khát nước quá, thấy cái sọ dừa bên gốc cây to đựng đầy nước mưa, bà bèn bưng lên uống. Thế rồi, về nhà, bà có mang.
Ít lâu sau, người chồng mất. Bà sinh ra một đứa con không có chân tay, mình mẩy cứ tròn lông lốc như một quả dừa. Bà buồn, toan vứt nó đi thì đứa bé lên tiếng bảo.
- Mẹ ơi! Con là người đấy! Mẹ đừng vứt con mà tội nghiệp. Bà lão thương tình để lại nuôi rồi đặt tên cho cậu là Sọ Dừa.
Lớn lên, Sọ Dừa vẫn thế, cứ lăn lông lốc chẳng làm được việc gì. Bà mẹ lấy làm phiền lòng lắm. Sọ Dừa biết vậy bèn xin mẹ đến chăn bò cho nhà phú ông.
Nghe nói đến Sọ Dừa, phú ông ngần ngại. Nhưng nghĩ: nuôi nó thì ít tốn cơm, công sá lại chẳng đáng là bao, phú ông đồng ý. Chẳng ngờ cậu chăn bò rất giỏi. Ngày ngày, cậu lăn sau đàn bò ra đồng, tối đến lại lăn sau đàn bò về nhà. Cả đàn bò, con nào con nấy cứ no căng. Phú ông lấy làm mừng lắm!
Vào ngày mùa, tôi tớ ra đồng làm hết cả, phú ông bèn sai ba cô con gái thay phiên nhau đem cơm cho Sọ Dừa. Trong những lần như thế, hai cô chị kiêu kì, ác nghiệt thường hắt hủi Sọ Dừa, chỉ có cô em vốn tính thương người là đối đãi với Sọ Dừa tử tế.
Một hôm đến phiên cô út mang cơm cho Sọ Dừa. Mới đến chân núi, cô bỗng nghe thấy tiếng sáo véo von. Rón rén bước lên cô nhìn thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú đang ngồi trên chiếc võng đào thổi sáo cho đàn bò gặm cỏ. Thế nhưng vừa mới đứng lên, tất cả đã biến mất tăm, chỉ thấy Sọ Dừa nằm lăn lóc ở đấy. Nhiều lần như vậy, cô út biết Sọ Dừa không phải người thường, bèn đem lòng yêu quý.
Đến cuối mùa ở thuê, Sọ Dừa về nhà giục mẹ đến hỏi con gái phú ông về làm vợ. Bà lão thấy vậy tỏ ra vô cùng sửng sốt, nhưng thấy con năn nỉ mãi, bà cũng chiều lòng.
Thấy mẹ Sọ Dừa mang cau đến dạm, phú ông cười mỉa mai:
- Muốn hỏi con gái ta, hãy về sắm đủ một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm đem sang đây.
Bà lão đành ra về, nghĩ là phải thôi hẳn việc lấy vợ cho con. Chẳng ngờ, đúng ngày hẹn, bỗng dưng trong nhà có đầy đủ mọi sính lễ, lại có ca gia nhân ở dưới nhà chạy lên khiêng lễ vật sang nhà của phú ông. Phú ông hoa cả mắt lúng túng gọi ba cô con gái ra hỏi ý. Hai cô chị bĩu môi chê bai Sọ Dừa xấu xí rồi ngúng nguẩy đi vào, chỉ có cô út là cúi đầu e lệ tỏ ý bằng lòng.
Trong ngày cưới, Sọ Dừa cho bày cỗ thật linh đình, gia nhân chạy ra chạy vào tấp nập. Lúc rước dâu, chẳng ai thấy Sọ Dừa trọc lốc, xấu xí đâu chỉ thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú đứng bên cô út. Mọi người thấy vậy đều cảm thấy sửng sốt và mừng rỡ, còn hai cô chị thì vừa tiếc lại vừa ghen tức.
Từ ngày ấy, hai vợ chồng Sọ Dừa sống với nhau rất hạnh phúc. Không những thế, Sọ Dừa còn tỏ ra rất thông minh. Chàng ngày đêm miệt mài đèn sách và quả nhiên năm ấy, Sọ Dừa đỗ trạng nguyên. Thế nhưng cũng lại chẳng bao lâu sau, Sọ Dừa được vua sai đi sứ. Trước khi đi, chàng đưa cho vợ một hòn đá lửa, một con dao và hai quả trứng gà nói là để hộ thân.
Ganh tị với cô em, hai cô chị sinh lòng ghen ghét rắp tâm hại em để thay làm bà trạng. Nhân quan trạng đi vắng, hai chị sang rủ cô út chèo thuyền ra biển rồi cứ thế lừa đẩy cô em xuống nước. Cô út bị cá kình nuốt chửng, nhưng may có con dao mà thoát chết. Cô dạt vào một hòn đảo, lây dao khoét bụng cá chui ra, đánh đá lấy lửa nướng thịt cá ăn. Sống được ít ngày trên đảo, cặp gà cũng kịp nở thành một đôi gà đẹp để làm bạn cùng cô út.
Một hôm có chiếc thuyền đi qua đảo, con gà trống nhìn thấy bèn gáy to:
Ò... ó... o
Phải thuyền quan trạng rước cô tôi về.
Quan cho thuyền vào xem, chẳng ngờ đó chính là vợ mình. Hai vợ chồng gặp nhau, mừng mừng tủi tủi. Đưa vợ về nhà, quan trạng mở tiệc mừng mời bà con đến chia vui, nhưng lại giấu vợ trong nhà không cho ai biết. Hai cô chị thấy thế khấp khởi mừng thầm, tranh nhau kể chuyện cô em rủi ro ra chiều thương tiếc lắm. Quan trạng không nói gì, tiệc xong mới cho gọi vợ ra. Hai cô chị nhìn thấy cô em thì xấu hổ quá, lén bỏ ra về rồi từ đó bỏ đi biệt xứ.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK29548
-
Hỏi từ APP VIETJACK25802
-
Hỏi từ APP VIETJACK17375
