Quảng cáo
2 câu trả lời 104
2 tháng trước
Kí ức tuổi thơ là một kho tàng vô giá mà mỗi người chúng ta đều lưu giữ trong tim. Đó là những ngày tháng ngây thơ, vô tư, khi mà mỗi trò chơi, mỗi lần chạy nhảy đều mang lại niềm vui giản dị. Tôi nhớ những buổi chiều hè chạy nhảy ngoài sân, cùng bạn bè đùa giỡn, rồi lại được mẹ đợi ở cửa với bát cơm nóng hổi. Tuổi thơ cũng là khoảng thời gian đầy ắp những câu chuyện cổ tích, những bài học cuộc sống mà cha mẹ, ông bà dạy bảo. Những ký ức đó dù giản đơn nhưng lại có sức mạnh to lớn, luôn hiện hữu trong tâm trí tôi mỗi khi gặp khó khăn hay thử thách. Tuổi thơ là phần ký ức tuyệt vời nhất, giúp chúng ta trưởng thành và biết trân trọng những giá trị đích thực của cuộc sống.
2 tháng trước
"Thời thơ ấu", mỗi khi nhắc đến ba từ ấy, trái tim em lại thổn thức. Bao nhiêu kỉ niệm tuôn trào nhưng chỉ có những cách diều là em nhớ mãi. Ôi! "những cánh diều" thuở nào. Nhớ những buổi trưa hè, lũ trẻ trong làng tụ tập lại thả diều thi. Chúng chạy lấy trớn để những cơn gió nồm nâng cánh diều lên. Ôi! Hạnh phúc biết bao khi thấy con diều của mình từ bay lên, đùa giỡn với cơn gió. Em cùng mấy đứa bạn trong xóm cùng nhau hò hét tranh đua. Có đứa diều tốt, bay cao nhất, nó cứ nổ mãi. Rồi khi có một con diều nào đó vươn lên đứng nhất thì mặt nó tức lắm, cố gắng đánh rớt con diều đáng ghét kia. Có anh không may sở hữu một chiếc diều dỏm. Vừa lên trời đã chống mũi xuống đất. Có chiếc chạy hụt hơi mà chỉ quay tròn. À, mà nói vậy chứ không phải thứ hạng cánh diều chỉ dựa vào điều tốt hay dỏm mà một phần còn nhờ tài nghệ của dân thả diều. Trong lúc thả với tay điêu nghệ, em đã được chúng bạn chỉ cho vài chiêu nâng diều. Nào là khi diều rơi thì giật giật đôi tay, nào là khi thả diều thì phải cầm theo keo và một ít dây diều. Nếu thấy hôm ấy gió mạnh thì gắn thêm một đoạn dây vào dây diều, còn nếu gió nhẹ diều bay không nổi thì gỡ một ít dây ra cho nó nhẹ... Nhờ những kinh nghiệm quý báu đó mà thi thoảng em cũng được biệt hiệu "vua thả diều". À, mà hình như em chưa nói cái chuyện này thì phải, chả là khi cuối buổi thả, diều nào bay cao nhất thì người thả sẽ được cái biệt hiệu quý báu ấy. Bây giờ, cánh diều thuở nào đã bị xếp xó để nhường thời gian cho những cua kèm liên hồi. Tuy rằng, em không còn được chạy nhảy trên cánh đồng đầy rơm rạ nữa. Những cảm giác bay bổng cùng cánh diều sẽ không bao giờ phai nhạt trong kí ức của em mãi mãi...
Quảng cáo
Gửi báo cáo thành công!