Quảng cáo
4 câu trả lời 41
Trong gia đình em, có một người bạn đặc biệt mà em yêu thương rất nhiều – đó chính là chú mèo tên Miu. Chú mèo này không chỉ là một vật nuôi mà còn là người bạn thân thiết của em, luôn đồng hành và mang đến những khoảnh khắc vui vẻ trong cuộc sống hàng ngày.
Chú mèo Miu được em nhận nuôi từ khi còn nhỏ, khi em chỉ mới học lớp 3. Hôm ấy, bố em mang về một con mèo nhỏ xíu, lông mượt và đôi mắt sáng long lanh. Em nhớ mãi khoảnh khắc đó, khi nhìn thấy chú mèo lần đầu tiên, em cảm thấy vô cùng phấn khích và hạnh phúc. Miu rất nhút nhát, nhưng cũng rất đáng yêu. Chú mèo nhỏ luôn thích nằm cuộn tròn trong chiếc giỏ ấm áp, đôi khi lại chạy nhảy khắp nhà, khiến cả gia đình em bật cười vì sự nghịch ngợm của nó.
Dần dần, em và Miu trở thành những người bạn thân thiết. Miu rất thông minh, nó luôn biết khi nào em buồn và lại chạy đến bên cạnh em, dụi đầu vào chân em như muốn an ủi. Em cảm thấy rất vui và yên bình mỗi khi có Miu bên cạnh. Miu cũng rất thích chơi với em. Em nhớ một lần vào mùa hè, khi em đang ngồi học bài, Miu lại nhảy lên bàn học và đùa nghịch với cây bút bi của em. Cứ mỗi lần em đặt bút xuống, Miu lại liếm nó và cố gắng gặm nó như thể đó là một món đồ chơi. Em không thể nhịn được cười, và đôi khi, Miu làm em quên cả việc học vì quá đáng yêu.
Có một lần, em bị ốm và phải nghỉ học ở nhà. Cảm thấy cô đơn, em rất buồn và mệt mỏi. Nhưng Miu, như thể hiểu được tâm trạng của em, đã đến nằm bên cạnh, cọ đầu vào tay em, rồi nằm im cho đến khi em ngủ. Khi thức dậy, em cảm thấy lòng mình ấm áp và nhẹ nhàng hơn, dường như sự có mặt của Miu giúp em quên đi nỗi buồn và cơn đau.
Chú mèo Miu không chỉ là một người bạn đáng yêu mà còn là một người bạn trung thành. Nó luôn biết cách thể hiện tình yêu thương và quan tâm, dù là qua những hành động nhỏ như cọ vào chân em hay cùng em nằm nghỉ ngơi trên giường. Em cảm thấy rất may mắn khi có Miu trong cuộc sống. Chú mèo ấy không chỉ là một con vật nuôi mà còn là người bạn mang lại cho em những giây phút bình yên và hạnh phúc.
Với em, Miu không chỉ là một con mèo mà là một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Mỗi ngày, em luôn cảm thấy biết ơn vì có Miu bên cạnh, và em hứa sẽ chăm sóc chú mèo của mình thật tốt, để Miu luôn khỏe mạnh và vui vẻ.
Mỗi đứa trẻ khi trưởng thành không chỉ có những người bạn thân thiết mà còn có tình cảm đặc biệt với vật nuôi của mình. Có những loài vật, nhỏ bé bình thường như vậy. Nhưng đồng hành bên cạnh lâu dần sẽ trở thành một phần cuộc sống. Nhắc lại con vật nuôi, kỉ niệm với Bún – chú cún tôi yêu thích chợt ùa về.
Mẹ tôi không thích nuôi chó, mèo hay bất cứ vật nuôi nào khác. Từ lúc còn bé xíu, chị em tôi đã vô cùng khát khao, ghen tị với mấy đứa trẻ con nhà hàng xóm khi chúng nó vui vẻ chơi đùa với chó mèo. Nhưng bất ngờ, Bún đến với gia đình tôi. Nó vốn là một con chó lang thang, hay vật vờ ở khu xung quanh nhà tôi. Mùa đông bốn năm trước, tôi thương con chó nhỏ không nơi đi về, không có ai chăm sóc nên lên cho nó ăn. Sau khi cả nhà ăn xong, tôi thường lấy cơm nguội và đồ ăn bỏ đi trộn vào một cái bát, đặt ngoài cổng chờ nó ăn xong lại cất bát đi. Tôi làm như vậy liên tục cả tuần liền, Bún quen dần và trở nên thân thiết với tôi. Nhiều lần mẹ không ở nhà, tôi còn đem nó vào nhà tắm rửa cho nó. Nước rửa sạch vết bẩn trên lông Bún, để lộ ra bộ lông trắng muốt. Mấy ngày ăn uống đầy đủ, nó mập ra nhiều, lại thêm hai cái tai ngắn hơi cụp xuống, đôi mắt nâu tròn xoe như bi ve, trông nó rất đáng yêu.Cái tên của Bún là tôi tình cờ đặt cho nó vì một lần tôi đem bún cho nó ăn. Nó không thèm thử đã vội vàng cách xa cái bát. Sau này tôi mới biết nó không ăn những thứ như bún hay phở. Tôi thầm nghĩ thật kỳ lạ rồi gọi nó là Bún. Con chó thông minh, dường như hiểu tôi lấy món nó ghét nhất đặt cho nó nên ban đầu ra vẻ không bằng lòng lắm. Nhưng gọi mãi cũng quen, cu cậu dần chấp nhận.
Một thời gian sau, Bún thực sự trở thành người bạn thân thiết của tôi. Thỉnh thoảng mẹ có nghi ngờ, song Bún không bao giờ tùy tiện vào nhà nên cũng không có ai phát hiện. Nó sẽ vẫn lang thang như vậy nếu vài ngày sau không xảy ra chuyện. Trong khi mải chơi trốn tìm với lũ bạn trong vườn nhà ông Năm đầu xóm, tôi bị một con rắn cắn. Tôi đạp trúng hang ổ của nó nên nó ngay lập tức phun kim lên chân tôi. Lần đầu tiên nhìn thấy rắn gần như vậy, hơn nữa còn bị nó cắn. Tôi nhìn con rắn to bằng hai ngón tay cái mình đang trườn đi, lại nhìn vết cắn nhỏ xíu đang rỉ máu, hoảng sợ vô cùng. Tôi khóc không thành tiếng. Các bạn đều trốn ở nơi khác, bác Năm lại đi ra ngoài từ ban nãy rồi, không ai giúp được tôi cả.
Khi tôi hoảng loạn nhất thì Bún xuất hiện. Hóa ra nó vẫn quanh quẩn bên tôi. Nhìn nó chạy như bay lại chỗ mình, bất chấp hai con chó to nhà bác Năm lạ nó sủa inh ỏi. Nó nhìn nhìn cái chân bị rắn cắn của tôi rồi chạy đi. Nhìn bộ lông trắng khuất dần, lòng tôi chợt thấy hụt hẫng. Bún bỏ tôi lại một mình, chạy biến. Suy nghĩ ngây thơ hiện ra trong đầu tôi, có phải thấy tôi như vậy, nó biết tôi sẽ không cho nó ăn được nữa nên mới bỏ mặc tôi. Lần này tôi òa khóc nức nở. Ngay sau đó, tôi nghe tiếng xôn xao ở phía xa. Bún phóng cái chân ngắn cũn, chạy về phía tôi rồi đứng vẫy vẫy đuôi. Mẹ và bác Năm xuất hiện phía sau nó. Thấy tôi ôm chân ngồi thụp xuống, mẹ lo lắng đến xem thì điếng người. Bác Năm thấy thế cũng vội vã cùng mẹ đưa tôi đến trạm y tế. Bún đứng nhìn theo, ánh mắt nó long lanh kỳ diệu, đuôi nó vẫn ngoe nguẩy vẫy mãi. Bác sĩ kiểm tra vết thương và kết luận không có vấn đề gì, chỉ là một con rắn hoa cỏ không có độc. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tôi trở về nhà liền tò mò hỏi mẹ cách mẹ tìm thấy tôi. Mẹ như nhớ ra điều gì, đi lấy cơm nguội giống như tôi hay làm. Vừa lấy mẹ vừa kể:
- Mẹ đang định đi tìm con về sang bà ngoại thì thấy con chó trắng gầm gừ trước cửa. Nó tha cái khăn mặt bị rơi đi làm mẹ phải đuổi theo. Nó chạy đến ngõ nhà bác Năm thì dừng lại, rồi mẹ nghe tiếng con khóc nên đi cùng bác Năm vừa đi chợ về vào xem.
Mẹ dừng một lúc rồi nói tiếp:
- Con chó ấy thế mà thông minh. Mẹ mang cơm cho nó, bác Năm bảo nó lang thang ở quanh đây lâu rồi.
Tôi vui mừng và cảm động trước sự thông minh, tình cảm của Bún, đem câu chuyện kể với mẹ. Tôi thuyết phục mẹ cho mình nuôi nó, mẹ đắn đo giây lát rồi đồng ý. Chị em tôi vui sướng vô cùng, lần đầu tiên chúng tôi được nuôi một chú cún của riêng mình. Bún vào nhà tôi và trở thành người bạn, người canh giữ nhà tuyệt vời. Nó ăn nhiều hơn và lớn nhanh như thổi. Chị em tôi đi đâu cũng dắt nó đi, bạn bè nhìn bộ lông trắng của nó, đứa nào cũng khen nó thật đáng yêu.
Nhiều năm qua đi xong mỗi lần nhắc lại kỉ niệm đó, cả nhà tôi đều nhìn Bún bằng ánh mắt yêu thương và cảm kích. Dù vết rắn cắn lần đó không độc, nhưng đổi lại nếu lỡ là rắn độc, không có Bún phỏng chừng tôi đã gặp nguy hiểm. Ngẫu nhiên Bún đến với tôi, nhưng nó lại trở thành một phần quan trọng trong tuổi thơ của tôi.
Kỷ niệm khó quên về chú mèo Mun
Trong suốt mười hai năm cuộc đời, tôi đã có cơ hội tiếp xúc và gắn bó với nhiều loài vật khác nhau, từ những chú chó tinh nghịch đến những chú chim nhỏ xinh. Thế nhưng, người bạn đặc biệt nhất, người đã để lại trong tim tôi những dấu ấn khó phai, chính là chú mèo Mun.
Mun đến với gia đình tôi vào một ngày mưa tầm tã. Khi ấy, em tôi đang trên đường đi học về thì bắt gặp một chú mèo con ướt sũng, run rẩy nép mình dưới hiên nhà. Thương tình, em tôi liền bế chú mèo về nhà. Mun bé nhỏ, gầy gò với bộ lông đen tuyền ướt át. Đôi mắt xanh biếc của nó ánh lên vẻ sợ hãi nhưng cũng đầy tò mò. Mẹ tôi liền lấy khăn ấm lau khô cho Mun, pha sữa và cho nó ăn. Có lẽ cảm nhận được sự ấm áp và yêu thương, Mun rụt rè dụi đầu vào tay mẹ, kêu "meo meo" khe khẽ.
Từ đó, Mun trở thành một thành viên không thể thiếu của gia đình tôi. Nó nhanh chóng hòa nhập và trở nên thân thiết với mọi người. Mun thích nhất là quấn quýt bên tôi, có lẽ vì tôi là người thường xuyên chơi đùa và chăm sóc nó. Mỗi khi tôi đi học về, Mun đều chạy ra đón, cọ mình vào chân tôi rồi kêu "meo meo" như thể muốn kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra trong ngày. Những lúc tôi buồn bã hay gặp chuyện không vui, Mun đều lặng lẽ đến bên, dụi đầu vào tay tôi, ánh mắt như muốn an ủi, động viên. Chỉ cần có Mun bên cạnh, mọi muộn phiền trong tôi dường như tan biến hết.
Tôi còn nhớ một kỷ niệm đặc biệt về Mun. Đó là vào một đêm đông giá rét, khi cả gia đình tôi đã say giấc nồng, tôi bỗng giật mình tỉnh giấc bởi tiếng kêu "meo meo" khẩn thiết của Mun. Lúc đầu, tôi còn ngái ngủ nên không để ý lắm. Nhưng tiếng kêu của Mun ngày càng lớn và dồn dập hơn. Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, tôi vội vàng bật đèn và đi theo Mun. Nó dẫn tôi đến phòng của bà ngoại. Khi tôi mở cửa phòng, tôi thấy bà ngoại đang nằm bất động trên giường, sắc mặt tái nhợt. Hóa ra, bà ngoại bị lên cơn đau tim. Tôi vội vàng gọi bố mẹ và đưa bà đến bệnh viện cấp cứu. Nhờ được đưa đến bệnh viện kịp thời, bà ngoại đã qua cơn nguy kịch. Sau này, bác sĩ bảo nếu chậm trễ một chút nữa thôi thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cả gia đình tôi vô cùng biết ơn Mun. Nếu không có nó phát hiện ra sự việc kịp thời thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với bà ngoại. Từ đó, Mun càng trở nên quan trọng và được cả gia đình yêu quý hơn.
Thế nhưng, niềm vui không kéo dài được bao lâu. Một năm sau đó, Mun bị bệnh nặng và không qua khỏi. Ngày Mun mất, cả gia đình tôi đều vô cùng đau buồn. Tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không thể tin rằng người bạn thân thiết của tôi đã ra đi mãi mãi. Tôi nhớ những kỷ niệm vui buồn mà tôi và Mun đã trải qua cùng nhau. Tôi nhớ những lúc Mun quấn quýt bên tôi, dụi đầu vào tay tôi. Tôi nhớ tiếng kêu "meo meo" của Mun mỗi khi tôi đi học về. Tất cả những kỷ niệm đó sẽ mãi mãi in sâu trong trái tim tôi.
Dù Mun không còn bên cạnh tôi nữa, nhưng những kỷ niệm về nó sẽ mãi là hành trang quý giá trong cuộc đời tôi. Mun đã dạy cho tôi biết yêu thương, chia sẻ và trân trọng những điều nhỏ bé trong cuộc sống. Mun sẽ mãi là người bạn đặc biệt nhất trong trái tim tôi.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
5 49796
-
Hỏi từ APP VIETJACK4 40459
-
Hỏi từ APP VIETJACK4 36637