Quảng cáo
3 câu trả lời 250
Trong giấc mơ đêm qua, tôi gặp cô bé bán diêm. Cô bé đứng co ro dưới ánh đèn mờ, tay cầm một bó diêm, ánh mắt rụt rè nhìn mọi người qua lại. Cô bé mặc một chiếc áo rách tả tơi, đôi giày cũng đã mòn, nhưng trong đôi mắt ấy vẫn còn ánh sáng của hy vọng, dù cho cuộc sống đã mang đến quá nhiều thử thách.
Cô bé kể cho tôi nghe về cuộc đời mình. Cô sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Mẹ cô bệnh nặng, không có tiền chữa trị, cha cô thì bỏ đi từ khi cô còn rất nhỏ. Cô phải làm việc vất vả từ sớm, bán từng que diêm dọc những con phố lạnh lẽo, nhưng chẳng ai mua, chỉ có những cơn gió rét cắt da cắt thịt. Dù khổ cực, cô bé vẫn giữ cho mình một niềm tin nhỏ bé vào cuộc sống, hi vọng vào một ngày mai tươi sáng.
“Em chỉ muốn có một mái ấm, có một gia đình bên cạnh, một bữa cơm ấm lòng,” cô bé nói, giọng nghẹn ngào. “Em chỉ mong có thể thấy mẹ khỏi bệnh, có thể sống như những đứa trẻ bình thường, có thể cười đùa cùng bạn bè.”
Nhưng rồi giấc mơ của cô bé, giống như một chiếc diêm tắt lụi giữa đêm đông lạnh giá, bị cuộc sống tàn nhẫn đập tắt. Nhưng tôi quyết không để cô bé chịu đựng như vậy mãi. Tôi nắm lấy tay cô bé và nói: “Cô bé, đừng lo. Em sẽ không phải sống cô đơn nữa. Hãy tin rằng cuộc sống này sẽ thay đổi.”
Và rồi, tôi mơ thấy một cảnh tượng khác. Cô bé bán diêm không còn đứng dưới ánh đèn mờ, không còn lạnh lẽo và một mình nữa. Cô bé được một gia đình đón nhận, yêu thương và chăm sóc. Mẹ cô bé đã được chữa khỏi bệnh nhờ vào sự giúp đỡ của mọi người trong cộng đồng. Họ sống trong một ngôi nhà nhỏ nhưng ấm áp tình thương, nơi có những bữa cơm đầy đủ, có tiếng cười của trẻ thơ vang vọng. Cô bé không còn phải bán diêm, mà được đến trường học, hòa nhập cùng bạn bè.
Cô bé giờ đây đã lớn, trở thành một người con gái xinh đẹp, mạnh mẽ, luôn mang trong mình những bài học từ quá khứ. Mỗi lần nhớ lại những ngày tháng tăm tối, cô không còn cảm thấy tủi thân mà cảm thấy biết ơn, vì chính những thử thách đó đã giúp cô vững vàng hơn, kiên cường hơn. Và cô bé luôn ghi nhớ một điều: “Cuộc sống dù có khó khăn đến đâu, nếu ta kiên trì và không từ bỏ hy vọng, mọi thứ sẽ có thể thay đổi.”
Trong giấc mơ ấy, tôi thấy cô bé bán diêm đã tìm thấy hạnh phúc, không chỉ cho mình mà còn cho những người xung quanh. Một kết thúc mới đầy hy vọng, là minh chứng cho sức mạnh của niềm tin và tình yêu thương.
Tôi là một trong những chiếc que diêm được cô chủ nhỏ mua về từ một tiệm tạp hóa trong thành phố. Tôi co ro trong chiếc hộp nhỏ vì hôm nay là Giáng sinh cơ mà . Tôi nghe tiếng rao bán diêm của cô chủ vang vọng mãi trên các đường phố lạnh cóng ..đầy tuyết lạnh rơi phủ. Cô bán chúng tôi đi để mang về những đồng tiền ít ỏi trang trải phần nào cuộc sống khó khăn của gia đình và bản thân. Cô chủ bán rất rẻ ,chỉ một xu cho một que diêm thế mà không ai mua chúng tôi cả .Càng về đêm ,trời càng lạnh, cô chủ chắc cũng như chúng tôi, đang co ro trong bộ áo mỏng ,rẻ tiền. Tôi nghe văng vẳng tiếng nhạc Giáng sinh, tiếng mọi người vui vẻ chúc nhau năm mới khi cô bé đi qua những con phố. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy cô dừng chân rất lâu ở một nơi chốn nào đó. Có thể đó là một cửa hàng với những cây thông trang trí thật đẹp. Có thể đó tiếng cười vui vẻ của một gia đình nào đó trogn thật ấm cúng và đầy đủ với gà tây,rượu và bánh trái …Cô chủ có vẻ như đói lắm rồi, cô nép vào những tòa nhà để nép mình trước những cơn gió lạnh. Cô bật cháy chúng tôi, từng que diêm một. Khi đến lượt tôi thì cô bé đã ngã xuống nền tuyết giá lạnh. Trước khi vụt tắt tôi vẫn thấy trên môi cô bé hé nở một nụ cười .Nụ cười của hạnh phúc. chắc hẳn cô chủ đang mơ ..một giấc mơ đẹp trong đêm đông. ĐÊM Giáng sinh- noel an lành …
Cuộc sống không có ước mơ thật nhạt nhẽo, mỗi que diêm là một ước mơ của một tâm hồn bé bổng và trong sáng, mỗi ánh lửa bùng cháy là chút tình thương đâu đó còn sót lại của lòng nhân. Câu chuyện kết thúc thật buồn nhưng đâu đó ta vẫn thấy một kết thúc có hậu, chắc hẳn cô bé đã nghĩ rằng mình đã về với mẹ của mình, được nép vào lòng mẹ như cô hằng mơ ước.
“Hãy biết ước mơ dù đôi khi ước mơ cũng chỉ là mơ ước, nhưng hãy cứ tiếp tục ước mơ …” đó là thông điệp đằng sau câu truyện, cô bé chết nhưng không phải một cái chết vô nghĩa, cô vẫn còn đâu đó trong suy nghĩ của những người lớn chúng ta rằng sống phải có hoài bảo, trong mọi hoàn cảnh khắc nghiệt đến như thế nào thì cũng không được bỏ cuộc hay trong những giấc mơ trẻ thơ thương xót cho một tâm hồn bé bổng không có nhiều điều kiện như mình – đó là lòng nhân ái.
Trong Giấc Mơ Gặp Cô Bé Bán Diêm
Đêm qua, tôi có một giấc mơ lạ kỳ. Trong không gian mờ ảo, giữa những hàng phố đông đúc, tôi thấy một cô bé bán diêm nhỏ nhắn, đôi mắt đầy buồn bã và nụ cười ngập ngừng. Cô bé ngồi ngay bên lề đường, trên đôi chân lạnh giá, tay nắm chặt từng hộp diêm, như một tài sản quý giá duy nhất của mình.
Khi tôi đến gần, ánh mắt cô bé sáng lên, tựa như tìm thấy một người bạn giữa đêm tối cô đơn. Cô bé kể cho tôi nghe về cuộc đời mình, những tiếng cười vui vẻ của tuổi thơ đã vụt tắt, những cái lạnh của đêm đông không có nơi nương tựa. Cô bé cũng kể về những ngọn diêm mà cô thắp lên, không phải để bán, mà là để hâm nóng những hoài niệm về gia đình, về tình yêu mà cô chưa bao giờ được trải nghiệm.
Những ngọn diêm sáng lên rực rỡ, bóng dáng của một ngôi nhà ấm cúng, những mâm cơm đầy đủ và tiếng cười của cha mẹ vang vọng trong không gian. Nhưng rồi, như những ngọn diêm, tất cả lại vụt tắt trong mây khói. Nỗi cô đơn lại bao trùm, cô bé lại phải trở về thực tại của mình, nơi chỉ có những ánh đèn nhạt nhòa và những ánh mắt lạnh lùng.
Tôi cảm nhận được nỗi đau của cô bé, sự thiếu thốn không chỉ về vật chất mà còn cả tình cảm. Nhưng bên trong cái vẻ yếu đuối ấy là một sức mạnh tiềm ẩn. Tôi bỗng muốn thay đổi số phận của cô bé. “Cô bé,” tôi nói, “hãy đứng dậy và theo tôi!”
Đột nhiên, mọi thứ xung quanh biến đổi. Trong giấc mơ ấy, tôi đưa cô bé đến một ngôi làng nơi mọi người sống hòa thuận và ấm áp. Ở đó, cô bé được chào đón như một thành viên trong gia đình lớn. Mọi người cùng nhau tổ chức một lễ hội, dành riêng cho cô bé bán diêm. Những ngọn đèn lung linh được thắp sáng, ánh sáng từ những ngọn nến nhảy múa trong gió, tạo ra một không gian thần tiên.
Cô bé bán diêm, thay vì phải bán diêm trong đêm lạnh, đã trở thành người bán đồ ngọt cho trẻ em trong làng. Những hộp diêm không còn là thứ để kiếm sống, mà là biểu tượng của hy vọng và ước mơ. Cô không còn phải cô đơn trong bóng tối, mà luôn có bạn bè bên cạnh, những người cùng nhau đón nhận niềm vui và san sẻ nỗi buồn.
Và rồi, giấc mơ nhẹ nhàng tan biến, nhưng hình ảnh cô bé bán diêm với nụ cười rạng rỡ và ánh mắt lấp lánh vẫn đọng lại trong tôi. Tôi hiểu rằng, dù cuộc sống có đầy rẫy khó khăn, nhưng với tình yêu và sự đồng cảm, ta hoàn toàn có thể viết nên một câu chuyện mới, nơi kết thúc không phải là những giọt nước mắt, mà là niềm vui và hạnh phúc.
Khi tỉnh dậy, tôi tin rằng cô bé bán diêm ấy không còn đơn độc nữa, mà đã tìm được một con đường mới cho cuộc đời mình, cuộc đời mà cô xứng đáng nhận được. Giấc mơ ấy đã cho tôi một bài học lớn: trong cuộc sống, tình yêu thương chính là ngọn đuốc thắp sáng con đường cho những trái tim bé nhỏ, giúp họ vượt qua những đêm dài cô đơn.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
54966
-
Hỏi từ APP VIETJACK45741
-
Hỏi từ APP VIETJACK44088
-
Hỏi từ APP VIETJACK43218
