Quảng cáo
3 câu trả lời 225
Một Trải Nghiệm Buồn
Có những trải nghiệm trong cuộc đời mà dù thời gian trôi qua, ta vẫn không thể quên được. Đó không phải những kỷ niệm vui vẻ, ngọt ngào, mà là những ký ức làm ta cảm thấy hụt hẫng, bồi hồi, và đôi khi là nuối tiếc. Một trong những trải nghiệm như vậy với tôi là ngày tôi phải xa nhà đi học xa, một ngày mà tôi sẽ mãi nhớ mãi.
Mùa hè năm ấy, tôi nhận được thông báo nhập học ở một trường đại học cách quê hương tôi hàng trăm cây số. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức tôi không kịp suy nghĩ, chỉ biết xách ba lô lên và chuẩn bị cho một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời. Ngày tôi rời xa nhà, mẹ tôi đã chuẩn bị một bữa cơm thật đầm ấm với những món ăn tôi yêu thích. Trong lúc ăn, bà không ngừng dặn dò tôi phải chú ý học hành, phải chăm sóc bản thân, phải giữ gìn sức khỏe. Đôi mắt mẹ tôi thâm quầng vì lo lắng, nhưng bà cố gắng giấu đi những giọt nước mắt. Còn tôi, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa. Dù muốn nói với mẹ bao nhiêu lời yêu thương, nhưng cổ họng tôi như nghẹn lại, chỉ có thể gật đầu.
Khoảng khắc tôi lên xe đi, đứng nhìn lại bóng dáng nhỏ bé của mẹ trong làn sương mờ ảo của buổi sáng, tôi bỗng cảm thấy như một phần của mình đã bị bỏ lại ở đó, nơi căn nhà xưa. Tôi biết, đây không chỉ là sự xa cách về mặt không gian, mà còn là sự chia ly trong một giai đoạn quan trọng của cuộc đời. Những ngày tháng sống với gia đình đã qua, tôi giờ phải tự lập một mình.
Ngày đầu tiên ở trường, mọi thứ đều lạ lẫm. Từ bạn bè đến thầy cô, từ những khuôn mặt xa lạ cho đến những ngôi nhà mới, tất cả đều khiến tôi cảm thấy cô đơn, lạc lõng. Buổi tối, khi ánh đèn mờ nhạt trong phòng ký túc xá nhắc nhở tôi về những đêm yên bình bên mẹ, tôi không kìm được những giọt nước mắt. Dù ở giữa hàng trăm sinh viên, tôi vẫn cảm thấy mình là một người xa lạ. Cảm giác không ai hiểu mình, không ai chia sẻ những nỗi buồn ấy, khiến tôi càng thêm nhớ nhà.
Thời gian trôi qua, tôi dần quen với cuộc sống mới, nhưng nỗi nhớ gia đình vẫn không nguôi ngoai. Những dịp lễ, những ngày cuối tuần, khi các bạn về nhà sum vầy bên gia đình, tôi lại ngồi lặng lẽ trong căn phòng trống vắng. Cảm giác ấy như một chiếc búa đập vào trái tim tôi, nhức nhối và không thể tả xiết.
Nhưng trải nghiệm buồn ấy đã dạy tôi nhiều điều. Nó dạy tôi sự tự lập, biết quý trọng những gì mình có và biết ơn những người thân yêu. Qua từng ngày xa nhà, tôi học cách đối diện với những thử thách, vượt qua nỗi cô đơn và tiếp tục tiến về phía trước. Dù có buồn, có khó khăn, tôi cũng biết rằng đây là một phần của quá trình trưởng thành.
Đôi khi, trong những khoảnh khắc yên tĩnh, tôi lại nhớ về mẹ, nhớ về căn nhà xưa với những bữa cơm giản dị và những cuộc trò chuyện thâu đêm. Mặc dù xa nhà, tôi luôn mang trong lòng niềm hy vọng và niềm tin rằng dù đi đâu, tôi vẫn luôn có gia đình bên cạnh, dù không ở gần, nhưng trong trái tim luôn là một phần không thể thiếu.
Một trải nghiệm buồn trong cuộc đời
Những ký ức thời thơ ấu luôn là kho tàng quý giá trong mỗi con người. Nhưng không phải kỷ niệm nào cũng tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Có những lần buồn bã khắc sâu vào tâm hồn, để rồi mỗi khi nghĩ lại, cảm giác lặng lẽ ấy như vừa mới hôm qua. Với tôi, lần mất đi một người bạn thân thiết của mình là một trải nghiệm không thể nào quên.
Hồi ấy, tôi học lớp 5, một độ tuổi hồn nhiên, vô tư. Người bạn thân nhất của tôi là Minh – cậu bạn có mái tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt sáng và nụ cười rạng rỡ. Chúng tôi thân nhau như hình với bóng, từ việc học nhóm, chơi đá bóng đến những buổi chiều thả diều trên cánh đồng sau trường. Minh luôn là người đầu tiên xuất hiện khi tôi buồn và là người cuối cùng rời đi khi mọi chuyện đã ổn. Chúng tôi đã nghĩ rằng tình bạn này sẽ kéo dài mãi mãi.
Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng như những gì ta mong đợi. Một buổi chiều cuối đông, khi tôi đang ở nhà làm bài tập, mẹ tôi bước vào, khuôn mặt trầm buồn. Mẹ bảo rằng Minh bị tai nạn giao thông trên đường đi học về và phải nhập viện gấp. Tôi bàng hoàng, mọi suy nghĩ như đông cứng lại. Bỏ dở bài vở, tôi lập tức chạy đến bệnh viện, lòng chỉ mong cậu ấy sẽ không sao.
Khi tới nơi, nhìn thấy Minh nằm trên giường bệnh với những vết thương đầy đau đớn, tôi cảm thấy tim mình như vỡ ra. Cậu ấy không nói được gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt lặng lẽ. Tôi ngồi bên cạnh, nắm chặt tay Minh, cầu mong phép màu xảy ra. Nhưng, ngày qua ngày, tình trạng của Minh không khá hơn. Một tuần sau, cậu ấy rời xa thế giới này, để lại nỗi đau sâu thẳm trong lòng tôi.
Những ngày sau đó, tôi không dám đi qua con đường nơi chúng tôi từng chơi đùa hay thả diều. Mỗi lần nhìn thấy chiếc bàn trống bên cạnh trong lớp học, trái tim tôi lại nhói đau. Tôi nhớ Minh da diết, nhưng cũng dần hiểu ra rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn. Dù cậu ấy không còn ở đây, những kỷ niệm đẹp giữa chúng tôi sẽ mãi là hành trang quý báu.
Qua trải nghiệm buồn này, tôi nhận ra rằng cuộc sống vốn ngắn ngủi và mong manh. Ta cần trân trọng từng khoảnh khắc bên những người thân yêu, vì không ai biết được khi nào cuộc đời sẽ đưa họ rời xa ta. Minh không còn, nhưng tình bạn giữa chúng tôi vẫn sống mãi trong tim tôi, như một ánh sáng dịu dàng soi rọi những ngày u ám nhất.
Đó là bài học mà tôi luôn ghi nhớ, một trải nghiệm buồn nhưng khiến tôi trưởng thành hơn. Và dù thời gian có trôi đi, Minh vẫn mãi là người bạn không thể thay thế trong trái tim tôi.
Trong cuộc đời của mỗi con người,chắc hẳn ai cũng sẽ có những trải nghiệm vui buồn, em cũng thế. Vào ngày mà gia đình em vẫn ở trên nhà cũ, ba em mới đi làm về và đem theo một chú chó nhỏ có bộ lông trắng đốm đen nhưng điều khiến em thấy ấn tượng nhất của chú chó đó là chiếc đuôi ngắn củn cỉn của chú.Tuy rằng lúc đầu, chú hơi sợ sệt nấp vào một góc nhà nhưng tầm được khoảng hơn 3 ngày thì chú đã tiếp nhận và cui vẻ hòa đồng cùng gia đình em, gia đình em coi chú như là một thành viên quan trọng trong nhà.Khi gia đình em sắp xuống nhà mới thì em rất vui và em tự nghĩ trong đầu là chắc chắn em sẽ dẫn chú xuống ngôi nhà mới này và gia đình em đã xây một ngôi nhà nhỏ cho chú.Nhưng chưa vui được bao lâu thì chú mất tích, gia đình em rất lo lắng và sợ hãi sẽ mất đi một người rất quan trọng đối với gia đình em. 3 tuần sau, mẹ em đi làm về thì thấy chú nhảy từ một bụi rậm, chân tay chú đầy những vết thương nhưng em chắc rằng chú đã tự giải thoát cho chính bản thân mình. Niềm vui đó chẳng được bao lâu thì chú lại biến mất, em nghĩ chú chắc mãi đi chơi mà quên về nha, nhưng hôm sau hôm sau nữa vẫn không thấy chú về, em và chị em đã rất buồn và khóc nức nở ba mẹ em cũng rất buồn nhưng vẫn khuyên tụi em chắc chú sẽ không về được nữa, tụi em không nên đau buồn như thế mà phải cố gắng cho qua. Đến bây giờ, gia đình em cũng nhận nuôi một chú chó khác nhưng trong tim thì vẫn luôn mong nhớ chú chó đã mất. Em rất buồn nhưng em sẽ cố gắng không nên quá buồn vì em chắc chắn rằng chú đang được yên nghĩ và chú sẽ luôn luôn dỏi theo gia đình em, em yêu chú rất nhiều.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
69732 -
55139
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
46084 -
Hỏi từ APP VIETJACK44210
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
43570
