Quảng cáo
2 câu trả lời 127
Trong gia đình tôi, người mà tôi luôn kính trọng và yêu quý nhất chính là bố. Bố không chỉ là người trụ cột trong gia đình mà còn là người bạn đồng hành, người thầy dạy tôi những bài học quý giá về cuộc sống. Mỗi khi nghĩ đến bố, tôi lại nhớ đến một kỉ niệm đặc biệt, một kỉ niệm không thể nào quên trong lòng tôi.
Hôm đó là một ngày cuối tuần, trời nắng đẹp và không khí rất trong lành. Tôi vừa thi xong kỳ thi học kỳ và đang rất mệt mỏi, chỉ muốn được nghỉ ngơi. Đang nằm trên giường, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng gọi từ ngoài vườn: "Con ra đây giúp bố một tay!" Tôi vội vàng chạy ra, nghĩ rằng bố lại cần giúp đỡ trong công việc gì đó như thường lệ. Bố tôi là một người rất chăm chỉ, dù bận rộn với công việc ở cơ quan, nhưng lúc nào cũng dành thời gian cho gia đình và những công việc nhỏ trong nhà.
Khi tôi ra đến vườn, tôi thấy bố đang cúi xuống cắt cỏ, một công việc mà bố thường xuyên làm vào mỗi cuối tuần. Thấy tôi đến gần, bố mỉm cười và nói: "Hôm nay con không học bài à? Hay là muốn giúp bố làm vườn chút xíu?" Tôi cười rồi nói: "Con mới thi xong, muốn nghỉ ngơi chút." Bố gật đầu, rồi nhìn tôi và bảo: "Nghỉ ngơi một chút thôi, nhưng đừng quên rằng, dù có mệt mỏi thế nào, cũng phải biết giúp đỡ những người xung quanh. Làm việc dù nhỏ nhưng sẽ giúp con rèn luyện sự kiên nhẫn và trách nhiệm."
Tôi ngồi xuống bên cạnh bố, không phải để nghỉ ngơi nữa mà bắt đầu giúp bố cắt cỏ. Cứ thế, tôi và bố trò chuyện với nhau về những điều giản dị trong cuộc sống. Bố kể cho tôi nghe về thời thơ ấu của mình, về những khó khăn mà ông đã trải qua, và đặc biệt là những bài học quý giá mà ông học được từ cuộc sống. Tôi lắng nghe, cảm nhận được sự chân thành và sự yêu thương vô bờ bến trong từng lời nói của bố.
Khi công việc hoàn thành, trời đã bắt đầu xế chiều. Bố và tôi ngồi trên chiếc ghế đá trong vườn, uống nước mát và ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Tôi cảm thấy rất bình yên, giống như một ngày tuyệt vời khi được gần gũi với người thân yêu nhất. Bố nắm tay tôi, dịu dàng nói: "Con đã lớn rồi, nhưng đừng quên rằng, dù có thành công hay thất bại, gia đình luôn là nơi con quay về. Bố luôn tự hào về con."
Đó là một kỉ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên. Chỉ là một buổi chiều đơn giản, với công việc vườn tược, nhưng những lời bố nói đã in sâu trong trái tim tôi. Tôi hiểu rằng, tình yêu và sự chăm sóc của bố dành cho tôi không phải chỉ qua những lời nói mà còn qua hành động. Bố đã dạy tôi rất nhiều điều, không chỉ về học hành mà còn về cách sống, cách đối diện với cuộc sống đầy thử thách và khó khăn.
Kể từ ngày đó, tôi đã thay đổi. Tôi bắt đầu học cách giúp đỡ bố mẹ nhiều hơn, dù chỉ là những công việc nhỏ trong nhà, nhưng tôi cảm nhận được giá trị của sự sẻ chia và yêu thương. Cảm ơn bố, người đã luôn là hình mẫu lý tưởng của tôi, là người thầy đầu tiên dạy tôi những bài học quý giá về cuộc sống.
Gia đình là nơi lưu giữ những kỉ niệm quý giá trong cuộc đời mỗi người. Với tôi, kỉ niệm đáng nhớ nhất là lần tôi và ông nội cùng nhau thả diều vào một buổi chiều hè.
Hồi ấy, tôi chỉ là một đứa trẻ lớp ba, thích chạy nhảy và khám phá. Một buổi chiều sau giờ học, ông nội rủ tôi ra đồng thả diều. Chiếc diều ông tự tay làm từ giấy báo cũ và những thanh tre mỏng, đơn sơ nhưng chắc chắn. Ông bảo: “Diều không cần đẹp, chỉ cần bay cao là được.”
Chúng tôi ra cánh đồng rộng lớn, gió thổi nhè nhẹ làm lòng tôi háo hức lạ thường. Ông cẩn thận buộc dây diều vào tay cầm, rồi bảo tôi chạy thật nhanh. Tôi vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn, thấy chiếc diều từ từ vươn lên khỏi mặt đất, nhẹ nhàng lướt theo chiều gió.
Ban đầu, diều chỉ bay là là, chao đảo như không chịu nghe lời. Ông nội bảo tôi kiên nhẫn, rồi ông nhẹ nhàng chỉnh dây, giúp diều ổn định. Chẳng mấy chốc, diều bay cao vút, nhỏ xíu giữa bầu trời xanh thẳm. Tôi hét lên sung sướng, cảm giác như mình cũng có thể bay lên cùng cánh diều ấy.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự kiên nhẫn và tinh thần không bỏ cuộc từ ông. Ông không chỉ dạy tôi cách thả diều mà còn dạy tôi cách sống: phải biết vững vàng và không sợ thất bại.
Giờ đây, ông nội đã không còn bên tôi nữa, nhưng kỉ niệm ấy vẫn sống mãi trong tim tôi. Mỗi lần nhìn những cánh diều bay trên bầu trời, tôi lại nhớ đến ông, đến buổi chiều hè đầy gió và những bài học ông đã truyền lại bằng cả tình yêu thương và sự nhẫn nại vô bờ bến
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
69732 -
55139
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
46084 -
Hỏi từ APP VIETJACK44210
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
43570
