Quảng cáo
5 câu trả lời 117
Mỗi khi nghĩ về quãng thời gian tiểu học, trong tôi lại dâng lên bao cảm xúc bồi hồi, nhất là những kỷ niệm với cô giáo chủ nhiệm lớp 5, cô Lê Thị Lan. Cô không chỉ là người thầy, người cô mà còn là người bạn, người dìu dắt chúng tôi qua những bước đầu tiên trên con đường học vấn. Một kỷ niệm mà tôi không bao giờ quên với cô là một lần cô đã giúp tôi vượt qua nỗi sợ hãi lớn nhất trong học tập.
Cái ngày mà tôi nhớ mãi là một buổi sáng đầu năm học lớp 5, chúng tôi tập trung trong lớp, một không gian ấm cúng với những chiếc bàn gỗ cũ kỹ, những chiếc ghế nhựa xanh đen đã sờn màu. Cô giáo Lê Thị Lan bước vào, với nụ cười hiền hậu trên khuôn mặt, ánh mắt trìu mến nhìn chúng tôi. Cô cao, dáng người mảnh khảnh, mái tóc đen dài cột gọn, gương mặt phúc hậu làm tôi cảm thấy rất yên tâm mỗi khi cô giảng bài. Những ngày đầu tiên học lớp 5, tôi rất háo hức nhưng cũng đầy lo lắng. Mỗi lần cô yêu cầu lên bảng làm bài toán, tôi đều cảm thấy run rẩy và lo sợ. Tôi không dám lên bảng vì sợ làm sai, sợ các bạn cười chê.
Một lần, trong tiết toán, cô gọi tôi lên bảng làm bài. Cả lớp im phăng phắc, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào tôi. Cảm giác bối rối và lo lắng khiến đôi chân tôi như bị tê liệt, không thể bước đi. Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: "Mình sẽ làm sai mất." Nhưng cô Lan, thay vì thúc giục hay trách mắng, cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và nói: "Con không sao đâu, cô tin con làm được mà. Hãy bình tĩnh và tự tin, đừng lo lắng quá." Giọng cô ấm áp, như một làn gió nhẹ nhàng xua tan mọi nỗi sợ trong tôi.
Cô không vội vàng mà chờ tôi hít một hơi thật sâu, vỗ về tôi bằng ánh mắt đầy tin tưởng. Dưới sự động viên của cô, tôi bước lên bảng. Lúc đầu, tay tôi hơi run, nhưng khi nhìn vào những con số, tôi đã bình tĩnh lại. Tôi bắt đầu làm từng bước một, từ phép cộng, phép trừ, đến các bài toán khó hơn. Và thật kỳ diệu, tôi làm đúng tất cả các câu hỏi. Sau khi hoàn thành bài, tôi quay lại chỗ ngồi, trong lòng nhẹ nhõm và vui mừng vô cùng. Cả lớp vỗ tay tán thưởng, nhưng tôi chỉ nhìn thấy cô Lan mỉm cười, ánh mắt cô sáng ngời, như thể tôi vừa đạt được một chiến thắng lớn lao.
Buổi sáng hôm đó, tôi học được một bài học quý giá từ cô giáo: Không có gì là không thể nếu chúng ta tự tin và bình tĩnh đối diện với thử thách. Cô giáo đã dạy cho chúng tôi không chỉ những kiến thức trong sách vở mà còn những bài học quý giá về lòng kiên nhẫn, về sự tự tin và nghị lực vượt qua khó khăn trong cuộc sống. Sau hôm đó, mỗi khi cô yêu cầu tôi làm bài trên bảng, tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa, mà luôn tự tin bước lên với tinh thần sẵn sàng. Tôi hiểu rằng, điều quan trọng không phải là làm bài đúng hay sai mà là thái độ và sự nỗ lực không ngừng.
Cô Lan là người luôn yêu thương và chăm sóc học sinh. Dù bận rộn với công việc giảng dạy, cô luôn tìm cách để giúp chúng tôi vượt qua khó khăn, không chỉ trong học tập mà còn trong cuộc sống. Cô thường xuyên khuyến khích chúng tôi tham gia các hoạt động ngoài trời, rèn luyện thể lực và giao tiếp xã hội, giúp chúng tôi phát triển toàn diện. Chính những lời động viên chân thành của cô đã trở thành động lực mạnh mẽ, giúp tôi vượt qua mọi thử thách trong học tập và cuộc sống.
Bây giờ, khi đã lớn, mỗi khi nhớ lại quãng thời gian học tiểu học, tôi không chỉ nhớ đến những bài giảng hay những giờ chơi đùa cùng bạn bè mà còn nhớ đến cô Lan, người đã mở ra cho tôi một thế giới mới, một thế giới mà trong đó, tôi có thể đối mặt với mọi thử thách mà không sợ hãi. Cô không chỉ là người thầy, mà còn là người bạn đồng hành trong suốt những năm tháng tuổi thơ của tôi.
Kỷ niệm về cô giáo Lê Thị Lan vẫn sống mãi trong tôi, như một ngọn đuốc sáng soi đường trong những lúc tôi gặp khó khăn. Tôi sẽ luôn ghi nhớ lời cô dạy: "Hãy luôn tin tưởng vào bản thân, vì chỉ có bạn mới có thể vượt qua được chính mình." Và tôi biết, dù có đi đâu, làm gì, cô vẫn là người thầy tuyệt vời nhất trong trái tim tôi.
Hồi tiểu học, tôi có một cô giáo đã để lại trong lòng tôi nhiều kỷ niệm sâu sắc và yêu thương. Cô tên là Lan, một giáo viên trẻ trung, nhiệt huyết và tràn đầy đam mê với nghề dạy học. Trong suốt những năm tháng học lớp bốn, cô đã giúp tôi khám phá ra niềm yêu thích đặc biệt với môn văn học và giúp tôi trở thành một học sinh chăm chỉ, tự tin hơn.
Một kỷ niệm mà tôi nhớ mãi không quên là vào năm học lớp bốn, trong kỳ thi cuối kỳ môn văn. Trước đó, tôi luôn cảm thấy khó khăn với việc viết bài và thường không đạt được điểm cao trong các bài kiểm tra. Tuy nhiên, cô Lan luôn kiên nhẫn hướng dẫn và động viên tôi từng bước.
Trong suốt năm học, cô thường tổ chức các buổi học ngoài trời, đưa chúng tôi ra công viên gần trường để ngắm cảnh và viết bài. Cô dạy chúng tôi cách quan sát và cảm nhận mọi thứ xung quanh bằng tất cả các giác quan. Chúng tôi được khuyến khích viết những suy nghĩ, cảm xúc của mình về thiên nhiên, về cuộc sống và về những điều nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa.
Một ngày trước kỳ thi, tôi cảm thấy lo lắng và căng thẳng. Cô Lan đã đến bên cạnh tôi, ân cần hỏi han và khuyên nhủ. Cô kể cho tôi nghe về một câu chuyện cảm động mà cô đã từng trải qua. Câu chuyện về một cậu bé nhà nghèo nhưng luôn nỗ lực học hành để thay đổi cuộc đời mình. Cô nói rằng, chỉ cần tôi tin tưởng vào bản thân và cố gắng hết sức, chắc chắn tôi sẽ làm được.
Sáng hôm sau, khi bắt đầu làm bài thi, tôi cảm thấy tự tin hơn hẳn. Bài văn hôm đó yêu cầu chúng tôi viết về một kỷ niệm đáng nhớ trong cuộc sống. Tôi đã viết về buổi học ngoài trời cùng cô Lan, về cách cô đã dạy chúng tôi quan sát và cảm nhận thế giới xung quanh. Tôi cũng kể về những lời động viên và sự ân cần của cô dành cho tôi trước kỳ thi.
Kết quả bài thi cuối cùng, tôi đã đạt điểm cao nhất lớp. Khi nhận được kết quả, tôi không thể kiềm chế được niềm vui sướng và xúc động. Tôi chạy đến chỗ cô Lan, ôm chầm lấy cô và khóc nức nở. Cô Lan cũng vui mừng, ôm tôi vào lòng và khen ngợi tôi hết lời. Đó là một khoảnh khắc vô cùng đặc biệt và ý nghĩa trong cuộc đời tôi.
Từ đó trở đi, tôi luôn giữ mãi trong lòng những lời dạy và sự ân cần của cô Lan. Cô đã không chỉ dạy tôi cách viết văn, mà còn dạy tôi cách sống, cách yêu thương và quan tâm đến mọi người xung quanh. Nhờ cô, tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn, tự tin hơn và biết trân trọng những giá trị cuộc sống.
Bây giờ, dù đã trưởng thành và rời xa mái trường tiểu học, nhưng hình ảnh cô Lan và những kỷ niệm với cô luôn sống mãi trong trái tim tôi. Tôi luôn biết ơn và trân trọng những gì cô đã dạy bảo, và sẽ luôn nhớ về cô như một người giáo viên đáng kính, một người đã giúp tôi trở thành người tốt hơn mỗi ngày.
@rina
vào lớp cô liền kiểm tra vài quyển vở xem có làm đủ ko lòng em như lửa thiêu đốt .lần thứ nhất cô gọi bạn hoa lần thứ hai cô gọi bạn lan lần thứ ba cô gọi đúng tên em , em như nghe thấy tiếng sét đánh ngang tai . tôi bước những bước chân nặng nề lên bục giảng lòng tôi lặng chĩu . cô mở vở bt của tôi ra gương mặt cô đầy thất vọng , cô trách tôi :
- Sao ko làm bt cô giao ! Đi về chỗ đi!
cả giờ học hôm đấy tôi ko dám nhìn thẳng vào mắt cô vì tôi đã làm cô buồn . tôi thầm nghĩ tôi là một học sinh ưu tú lớp lại ko làm bt các bạn sẽ nghĩ gì về tôi thế là cuối tiết tôi gặp cô và xin lỗi cô tôi tưởng cô sẽ mắng tôi nhưng ko cô nói :
- Ko làm bt vn cô giao là sai nhưng biết nhận lỗi thế là đúng ko sao nhé
bt vn : bài tập về nhà
ko : không
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
54966
-
Hỏi từ APP VIETJACK45741
-
Hỏi từ APP VIETJACK44088
-
Hỏi từ APP VIETJACK43218
