Quảng cáo
6 câu trả lời 1398
Trải nghiệm sâu sắc về tình cảm gia đình
Trong cuộc sống của mỗi người, tình cảm gia đình luôn là thứ quý giá nhất, là nguồn động viên lớn lao giúp ta vượt qua những khó khăn, thử thách. Tôi may mắn được sống trong một gia đình đầy yêu thương và chăm sóc, đặc biệt là sự quan tâm từ ông bà và cha mẹ. Một trong những trải nghiệm sâu sắc mà tôi nhớ mãi là những ngày tháng tôi mắc bệnh nặng và sự chăm sóc tận tình của ông bà đã giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn đó.
Vào mùa hè năm ngoái, tôi bị ốm nặng, cơ thể mệt mỏi và không thể đi lại như bình thường. Tôi phải nằm giường suốt mấy ngày liền, không ăn uống được nhiều và luôn cảm thấy đau đớn. Trong thời gian đó, ông bà là những người luôn bên cạnh tôi. Mỗi sáng, ông dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, dù là món ăn đơn giản nhưng lại đầy tình cảm. Bà thì luôn ân cần hỏi han, nấu những món cháo bổ dưỡng và vỗ về tôi mỗi khi tôi thấy đau. Những lời động viên của bà như tiếp thêm sức mạnh cho tôi, khiến tôi cảm thấy an tâm hơn mỗi khi nhìn thấy bà ngồi bên cạnh giường, chờ tôi ngủ thiếp đi để chăm sóc từng li từng tí.
Không chỉ vậy, ông luôn nhắc tôi phải cố gắng ăn uống đầy đủ và giữ tinh thần lạc quan. Những câu chuyện ông kể về ngày xưa, về những khó khăn mà ông bà đã vượt qua trong cuộc sống, đã giúp tôi nhận ra rằng dù cuộc sống có khó khăn đến đâu thì tình yêu thương và sự quan tâm của người thân sẽ là nguồn động lực vô giá giúp ta vượt qua. Ông còn thường xuyên dặn dò tôi cách giữ gìn sức khỏe, không để những bệnh tật kéo dài, và động viên tôi sẽ sớm khỏe lại nếu cố gắng.
Sự quan tâm ấy không chỉ là việc chăm sóc khi tôi ốm mà còn là tình yêu thương âm thầm mà ông bà dành cho tôi mỗi ngày. Họ luôn để ý đến từng hành động nhỏ của tôi, từ việc học hành, sức khỏe đến những sở thích cá nhân. Nhờ có sự chăm sóc ấy, tôi đã có thể hồi phục nhanh chóng và cảm thấy mình thật sự may mắn khi có ông bà bên cạnh.
Qua trải nghiệm này, tôi nhận ra rằng tình cảm gia đình là điều không thể đo đếm được bằng vật chất. Những lúc khó khăn nhất, tôi không chỉ có ông bà, mà còn có cha mẹ luôn là người bạn đồng hành, là điểm tựa vững chắc trong cuộc sống. Tình yêu thương và sự quan tâm mà ông bà dành cho tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng trân trọng và biết ơn.
Chính từ những trải nghiệm ấy, tôi học được cách trân trọng gia đình hơn. Mỗi lần nhớ lại những ngày tháng đó, tôi lại càng thêm yêu quý ông bà và cha mẹ, những người đã luôn dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất. Họ là những người đã giúp tôi hiểu rằng, trong cuộc sống này, tình yêu thương gia đình là điều quý giá nhất mà tôi sẽ luôn gìn giữ và trân trọng.
Gia đình có vai trò thật quan trọng, và đối với tôi cũng vậy. Trong gia đình, người mà tôi yêu thương nhất chính là mẹ.
Mẹ tôi là một người phụ nữ giản dị. Nhưng mẹ đã dành cho tôi những sự hy sinh thật phi thường. Bố mẹ chia tay khi tôi còn rất nhỏ. Tôi sống cùng với mẹ. Mẹ vừa phải làm mẹ, vừa phải làm bố. Nhờ có tình yêu thương vô bờ của mẹ đã lấp đầy khoảng trống tình cảm của bố.
Còn nhớ tuần trước, tôi đến nhà Hồng – cô bạn thân cùng lớp chơi. Do quá mải chơi nên khi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi nghĩ thầm trong lòng rằng kiểu gì khi về đến nhà mẹ cũng mắng. Nhưng khi tôi về đến nơi, bước vào nhà lại thấy thật yên tĩnh, chỉ nhìn thấy trên bàn là cơm canh nóng hổi, mà không thấy mẹ đâu. Tôi ăn cơm xong mà lòng đầy lo âu. Tôi lén vào phòng của mẹ, thì nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi!” nhưng không thấy tiếng trả lời. Cảm thấy lo lắng, tôi chạy đến bên giường, khi chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. Có lẽ mẹ đã bị sốt.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận. Tôi tự trách mình mải chơi, trong khi mẹ thì phải làm việc vất vả, lại bị ốm mà vẫn cố gắng nấu cơm cho tôi. Tự trấn an bản thân, tôi nhanh chóng chạy đi lấy khăn mặt lạnh đắp lên trán mẹ. Rồi còn nấu một ít cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, có vẻ đã khá hơn, mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn tôi. Xong xuôi, tôi nhìn mẹ, rồi ôm lấy mẹ và bật khóc nức nở: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu! Nín đi con!”.
Sáng hôm sau, mẹ đã khỏe hẳn và có thể đi làm bình thường. Nhưng nhờ có trải nghiệm hôm qua mà tôi mới biết mẹ đã vất vả vì tôi như thế nào. Tôi thầm nhắc nhở bản thân phải cố gắng học tập hơn, giúp đỡ mẹ nhiều hơn để mẹ khỏi lo lắng, vất vả.
Đối với tôi, mẹ chính là nguồn ánh sáng diệu kỳ. Sau hôm đó, tôi dường như thấu hiểu thêm công ơn của mẹ, cũng như hiểu được rằng:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con”
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
69732 -
55139
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
46084 -
Hỏi từ APP VIETJACK44210
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
43570
