[…] Cũng một buổi chiều mùa đông như hôm nay, tôi ở tòa báo ra về, trong lòng chán nản và buồn bực. Có những ngày mà tự nhiên không hiểu tại sao, ta thấy khó chịu, và hay gắt gỏng, không muốn làm việc gì. Tôi đang ở vào một ngày như thế mà chiều trời hôm ấy lại ảm đạm và rét mướt càng khiến cho cảm giác đó rõ rệt hơn.
Tôi đi vài bước trên con đường phố vắng người. Một cái xe tay dằng xa đi lại, anh phu xe co ro vì rét, hai tay giấu dưới manh áo tơi tàn. Theo lệ như mọi khi, tôi mặc cả:
- Xe đi không? Bốn xu về gần nhà bò Yên Phụ.
- Thầy cho sáu xu.
- Không, bốn xu là đúng giá rồi. [...]
Tôi lại càng ghét và quay lại gắt:
- Có đi hay không thì thôi! Đừng có theo sau người ta mà lải nhải.
Thấy tôi gắt, người phu xe đứng lại, không dám theo nữa. Nhưng để tôi đi một quãng xa, anh ta ới gọi:
- Lại đây đi mà.
Rồi anh ta hạ càng xe xuống, cứ đứng yên chỗ ấy đợi chứ không kéo lại phía tôi. Cái cử chỉ ấy làm tôi sinh ghét thêm, đã toan không đi, nhưng lúc ấy không có cái xe nào khác. Tôi giận dữ bước mạnh lên xe, vừa mắng:
- Anh thật là lắm chuyện, không đi ngay lại còn vẽ.
Anh xe cãi lại:
- Từ đây về đấy thầy cho được bốn đồng xu thật rẻ quá!
- Thì ai bảo anh đi? Không có tôi đã gọi xe khác.
Người phu xe khẽ thở dài, yên lặng nhấc xe lên. Lúc bấy giờ tôi mới ngả mình ra phía sau, nhưng thấy cái đệm cứng như gỗ đập vào lưng, tôi cúi xuống bên nhìn cái tay xe.... Sự tồi tàn của cái xe làm tôi càng ghét anh xe nữa.
- Xe khổ thế này mà anh lại còn đòi cao giá.
- Xe thế mà thầy chê thì còn thế nào nữa!
Sau cùng, giận quá, tôi dẫm mạnh chân xuống sàn xe, gắt:
- Thôi, câm họng đi, đừng lải nhải nữa.
Sự giận dữ làm cho tôi quên rằng anh xe cũng chỉ có trả lời những câu mắng của tôi mà thôi, và chính tại tôi gắt với anh ta nhiều quá. Nhưng lúc bấy giờ tôi chỉ thấy tức người xe ấy đến cực điểm, vì hắn dám cãi lại tôi mà không sợ.
Xe đi khỏi nhà máy nước thì gặp một người đội xếp tây đi xe đạp lại, theo sau một người đội xếp ta. Tôi nhận thấy anh xe kéo tôi có ý luống cuống và sợ hãi. Có lẽ vì thế mà người cảnh sát để ý, đi giáp vào cái xe kéo để xem dấu hiệu.
- Ê! Đứng lại!
Người kéo xe dừng chân... Anh ta quay lại tôi hớt hải van xin:
- Lạy thầy... thầy nói giúp con... thầy làm ơn...
Dưới ánh đèn tôi thấy mặt anh xe tái mét. Những vết rạn in sâu xuống trên mặt già nua hốc hác, chân tay người khốn nạn ấy run bật lên và tôi thấy cái rung động chuyển cả vào chiếc thân xe. Người cảnh sát tây đến, nói bằng tiếng ta hơi sõi:
- Mày chết nhé! Mày sẽ bị phạt!
Người phu xe ấp úng nói thì ông ta khoát tay bảo im, rồi quay lại tôi hỏi, lần này bằng tiếng Pháp.
- Người này kéo ông từ trong phố ra hay ông đi khứ hồi?
Tôi liếc mắt nhìn anh kéo xe. Tôi thấy hai mắt anh ta long lanh nhìn tôi, như khẩn cầu van xin yên lặng. Tôi biết lời nói của tôi sẽ làm anh ta bị bắt hay không. Tôi được biết rằng nếu người khách nói là đi khứ hồi từ ngoại ô, thì người xe không việc gì. Nhưng lúc ấy, lời van xin của anh xe kia không làm cho tôi động lòng, mà lại làm cho tôi ghét anh thêm. Tôi trả lời người đội xếp:
- Tôi đi từ phố hàng Bún.
- Vậy phiền ông xuống xe.
Rồi anh ta nhìn anh phu xe, cười một cách tinh quái:
- Allez! Đi về bót!
Khi anh phu xe run sợ và hai người cảnh sát đã khuất đầu phố, tôi mới quay đi thong thả trên bờ hè. Cơn giận của tôi đã hết rồi. Sự hối hận dần thấm thía vào lòng tôi, tôi thấy một cái chán nản bực tức rung động trong người.
Tôi rùng mình nghĩ đến số phận của anh xe khốn nạn. Ba đồng bạc phạt! Anh ta phải vay cai xe để nộp phạt; nhưng ba đồng bạc nợ ấy, bao giờ anh ta trả xong, sau những ngày nhịn đói, bị cai xe hành hạ, đánh đập vì thù hằn?
Những ngày hôm sau thực là những ngày khổ cho tôi. Lòng hối hận không để tôi yên. Hình như có một cái gì nặng nề đè nén trên ngực làm cho tôi khó thở, và lúc nào hình ảnh anh phu xe cũng hiển hiện ra trước mắt. Tôi nhất định đem tiền đến cho người xe kia để chuộc tội lỗi của mình...
Câu hỏi 1: phần sau truyện nhân vật tôi tìm đến nhà anh phu xe biết đc gia cảnh ghèo khổ cũng như việc anh bị giữ xe bị phạt bị đánh đập...nhân vật tôi hối hận về cách cư xử của mình .Câu chuyện khiến em suy nghĩ ntn về hậu quả của sự giận giữ trả lời bằng đoạn văn khoảng 1 trang NLXH
Em cần gấp ạ giúp em vs em đội ơn mn :(((
Quảng cáo
2 câu trả lời 1187
Câu chuyện mà bạn đã chia sẻ rất sâu sắc và mang tính nhân văn, thể hiện rõ ràng tác động của cơn giận dữ đến cuộc sống của người khác. Hậu quả của sự giận dữ không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà còn có thể gây tổn thương cho những người xung quanh. Khi nhân vật "tôi" mắng chửi và thể hiện sự khó chịu với anh phu xe, anh ta đã không chỉ bị tổn thương về mặt tinh thần mà còn có nguy cơ bị phạt và trải qua đắng cay trong cuộc sống. Điều này khiến tôi nhận ra rằng, trong cơn nóng giận, người ta thường không suy xét đến cảm xúc và hoàn cảnh của người khác. Giận dữ có thể dẫn đến những hành động không hợp lý và gây ra những hậu quả nghiêm trọng mà sau này ta hối hận.
Cơn giận có thể làm cho chúng ta quên đi giá trị của lòng nhân ái, sự đồng cảm và tôn trọng. Kể cả khi chúng ta có lý do để cảm thấy tức giận, việc xử lý cơn giận một cách thích hợp và có trách nhiệm là rất quan trọng. Hành động của "tôi" không chỉ làm tổn thương người phu xe mà còn tạo ra một vòng luẩn quẩn đau khổ. Sự hối hận sau đó là một sự thức tỉnh, nhắc nhở chúng ta về việc tìm kiếm sự bình tĩnh, lắng nghe và hiểu biết trước khi đưa ra quyết định hay phản ứng.
Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta thường gặp các tình huống mà cảm xúc có thể chi phối hành động của mình. Do đó, việc rèn luyện bản thân để kiểm soát cảm xúc, giữ bình tĩnh và suy nghĩ trước khi hành động là rất cần thiết. Chúng ta cần nhớ rằng, mọi người đều có những câu chuyện riêng và những khó khăn mà ta không thể nhìn thấy ngay lập tức. Sự tử tế và cảm thông có thể làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của một ai đó, và ngược lại, sự tức giận có thể làm tổn thương không chỉ bản thân mà còn cả người khác.
Cuối cùng, câu chuyện này nhắc nhở tôi về giá trị của sự bình tĩnh và lòng nhân ái trong một thế giới đầy xô bồ. Hãy dành thời gian để cảm thông và hiểu biết nhau hơn, bởi cuộc sống quá ngắn ngủi để sống trong sự tức giận và oán hận. Chỉ khi có sự đồng cảm, chúng ta mới có thể xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn, nơi mọi người có thể hỗ trợ và giúp đỡ lẫn nhau trong những lúc khó khăn.
Câu chuyện mà bạn đã chia sẻ rất sâu sắc và mang tính nhân văn, thể hiện rõ ràng tác động của cơn giận dữ đến cuộc sống của người khác. Hậu quả của sự giận dữ không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà còn có thể gây tổn thương cho những người xung quanh. Khi nhân vật "tôi" mắng chửi và thể hiện sự khó chịu với anh phu xe, anh ta đã không chỉ bị tổn thương về mặt tinh thần mà còn có nguy cơ bị phạt và trải qua đắng cay trong cuộc sống. Điều này khiến tôi nhận ra rằng, trong cơn nóng giận, người ta thường không suy xét đến cảm xúc và hoàn cảnh của người khác. Giận dữ có thể dẫn đến những hành động không hợp lý và gây ra những hậu quả nghiêm trọng mà sau này ta hối hận.
Cơn giận có thể làm cho chúng ta quên đi giá trị của lòng nhân ái, sự đồng cảm và tôn trọng. Kể cả khi chúng ta có lý do để cảm thấy tức giận, việc xử lý cơn giận một cách thích hợp và có trách nhiệm là rất quan trọng. Hành động của "tôi" không chỉ làm tổn thương người phu xe mà còn tạo ra một vòng luẩn quẩn đau khổ. Sự hối hận sau đó là một sự thức tỉnh, nhắc nhở chúng ta về việc tìm kiếm sự bình tĩnh, lắng nghe và hiểu biết trước khi đưa ra quyết định hay phản ứng.
Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta thường gặp các tình huống mà cảm xúc có thể chi phối hành động của mình. Do đó, việc rèn luyện bản thân để kiểm soát cảm xúc, giữ bình tĩnh và suy nghĩ trước khi hành động là rất cần thiết. Chúng ta cần nhớ rằng, mọi người đều có những câu chuyện riêng và những khó khăn mà ta không thể nhìn thấy ngay lập tức. Sự tử tế và cảm thông có thể làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của một ai đó, và ngược lại, sự tức giận có thể làm tổn thương không chỉ bản thân mà còn cả người khác.
Cuối cùng, câu chuyện này nhắc nhở tôi về giá trị của sự bình tĩnh và lòng nhân ái trong một thế giới đầy xô bồ. Hãy dành thời gian để cảm thông và hiểu biết nhau hơn, bởi cuộc sống quá ngắn ngủi để sống trong sự tức giận và oán hận. Chỉ khi có sự đồng cảm, chúng ta mới có thể xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn, nơi mọi người có thể hỗ trợ và giúp đỡ lẫn nhau trong những lúc khó khăn.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
103198
-
Hỏi từ APP VIETJACK78870
-
Hỏi từ APP VIETJACK71786
-
Hỏi từ APP VIETJACK60081
-
Hỏi từ APP VIETJACK45961
-
36820
