Ninh T. Bích Ngọc
Hỏi từ APP VIETJACK
Đọc đoạn trích và trả lời các câu hỏi nêu bên dưới:
Năm 1982, Larry Dossey, một bác sĩ người Mỹ đã đặt ra thuật ngữ “căn bệnh thời gian” để mô tả một tín điều đang ám ảnh nhiều người… Những người này thường tự nhủ: “Thời gian đang trôi đi, không còn đủ thời gian, và bạn phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa mới bắt kịp nó”.
Carl Honoré (tác giả cuốn Ngợi ca sống chậm) tự đặt cho mình một loạt câu hỏi: Vì sao chúng ta luôn vội vã như vậy? Nguyên nhân tâm lí? Liệu có thể- và có nên ao ước- sống chậm lại? Những căn bệnh được tác giả miêu tả đủ loại, ăn nhanh, đi vội, sống gấp, làm việc đến kiệt sức, hưởng thụ ngoài sức tưởng tượng. Bởi ở mọi nơi mọi chỗ chúng ta khao khát tốc độ, nên đã làm hỏng cuộc đời đi… Ông gọi đó là “thời đại của sự rồ dại”. Từ đó, ông giới thiệu một giải pháp sống chậm, cốt tìm tới sự hài hòa. Trước tiên người ta phải nhận thức được rằng cốt sao cho nhanh thường đồng nghĩa với vội vàng, hời hợt, nôn nóng, đặt số lượng lên trên chất lượng. Đó là thứ tư duy đã lỗi thời. Còn chậm nghĩa là thư thái, cẩn trọng, suy nghĩ thấu đáo. Nhanh và chậm chỉ là tương đối. Cái chính của mỗi người tìm cho mình một nhịp sống hợp lí.
(Trích Cái vội của người mình, Những chấn thương tâm lí hiện đại,
Vương Trí Nhàn, NXB Trẻ. 2009, tr. 8-9)
Thực hiện các yêu cầu sau:
Câu 1. (2điểm ) Chỉ ra phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích.
Câu 2.(2điểm) “Căn bệnh thời gian” được nói đến trong đoạn trích là gì?
Câu 3.(3 điểm) Anh/chị hiểu như thế nào về câu “nhanh và chậm chỉ là tương đối”?
Câu 4. (3 điểm) Anh/chị có đồng tình với ý kiến: “nhanh thường đồng nghĩa với vội vàng, hời hợt, nôn nóng, đặt số lượng lên trên chất lượng” không? Tại sao?
Năm 1982, Larry Dossey, một bác sĩ người Mỹ đã đặt ra thuật ngữ “căn bệnh thời gian” để mô tả một tín điều đang ám ảnh nhiều người… Những người này thường tự nhủ: “Thời gian đang trôi đi, không còn đủ thời gian, và bạn phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa mới bắt kịp nó”.
Carl Honoré (tác giả cuốn Ngợi ca sống chậm) tự đặt cho mình một loạt câu hỏi: Vì sao chúng ta luôn vội vã như vậy? Nguyên nhân tâm lí? Liệu có thể- và có nên ao ước- sống chậm lại? Những căn bệnh được tác giả miêu tả đủ loại, ăn nhanh, đi vội, sống gấp, làm việc đến kiệt sức, hưởng thụ ngoài sức tưởng tượng. Bởi ở mọi nơi mọi chỗ chúng ta khao khát tốc độ, nên đã làm hỏng cuộc đời đi… Ông gọi đó là “thời đại của sự rồ dại”. Từ đó, ông giới thiệu một giải pháp sống chậm, cốt tìm tới sự hài hòa. Trước tiên người ta phải nhận thức được rằng cốt sao cho nhanh thường đồng nghĩa với vội vàng, hời hợt, nôn nóng, đặt số lượng lên trên chất lượng. Đó là thứ tư duy đã lỗi thời. Còn chậm nghĩa là thư thái, cẩn trọng, suy nghĩ thấu đáo. Nhanh và chậm chỉ là tương đối. Cái chính của mỗi người tìm cho mình một nhịp sống hợp lí.
(Trích Cái vội của người mình, Những chấn thương tâm lí hiện đại,
Vương Trí Nhàn, NXB Trẻ. 2009, tr. 8-9)
Thực hiện các yêu cầu sau:
Câu 1. (2điểm ) Chỉ ra phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích.
Câu 2.(2điểm) “Căn bệnh thời gian” được nói đến trong đoạn trích là gì?
Câu 3.(3 điểm) Anh/chị hiểu như thế nào về câu “nhanh và chậm chỉ là tương đối”?
Câu 4. (3 điểm) Anh/chị có đồng tình với ý kiến: “nhanh thường đồng nghĩa với vội vàng, hời hợt, nôn nóng, đặt số lượng lên trên chất lượng” không? Tại sao?
Quảng cáo
2 câu trả lời 5481
3 năm trước
phương thức biểu đạt chính là nghị luận
căn bệnh thời gian trong đoạn trích là để mô tả một tín hiệu ám ảnh nhiều người
38-Chu Thị Thu-11A5
· 2 năm trước
Giải chỉ tiết câu 3,4 đi
phương thức biểu đạt chính là nghị luận
căn bệnh thời gian trong đoạn trích là để mô tả một tín hiệu ám ảnh nhiều người
Cho điểm ik
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK205398
-
Hỏi từ APP VIETJACK155170
-
Hỏi từ APP VIETJACK33626
-
Hỏi từ APP VIETJACK33320
Gửi báo cáo thành công!