Quảng cáo
2 câu trả lời 2547
Có lẽ trong đời người, không ai là không mắc sai lầm. Và tôi cũng vậy, tôi không bao giờ ngại ngùng. Biết là nó không tốt, nhưng mỗi lần nhắc là một lần trưởng thành. Nhớ cái hôm tôi đi dã ngoại cùng gai đình. Hôm đấy, em và tôi có rủ tôi chơi đuổi bắt. Dĩ nhiên tôi đồng ý, vì đó là trò tủ của mỗi bạn nam mà. Thế nhưng khi đang chơi, bỗng dưng có em tôi đã đá vào chân tôi. Khiến tôi đau điếng. Tôi rất tức! Biết là vô tình nhưng cục tức trong lòng tôi vẫn không nhịn được. Toi dứng dậy, đánh em tôi một cái, tuy không sao, nhưng em tôi là đứa dễ mít ướt đã khóc òa lên. Làm tôi rất sợ. Lúc đó có một cô bác đi qua hỏi thăm. Và đã nhắc nhở tôi rằng " làm anh thì phải luôn nhường em chứ con?" Một lúc sau mẹ tôi chạy qua, và dỗ em. Chắc chắn tôi sẽ bị ăn đánh vì đã làm em khóc. Nhưng may mắn thay, cô bác kia đã nói giúp tôi :" chị đừng đánh nó nhé, chị à, đánh đập không phải cách để dạy dỗ con cái đâu." Rồi cô bác ấy chạy đi chõ khác. Hôm đó, tôi chỉ nhận được lời phê bình của mẹ chứ không bị ăn đánh. Tôi nhớ mãi cô gái hôm đấy, cô ấy thật tuyệt vời. Tôi cũng sẽ học cách tạo ra lòng bao dung.
Vâng, có lẽ trong cuộc đời của chúng ta, ai cũng mắc sai lầm. Đương nhiên, là bản thân tôi cũng có trong đấy. Em đã rất ngại ngùng khi bị ai đó phê bình. Nhưng nghĩ lại thì những lời phê bình đó giúp em trưởng thành hơn.
Em nhớ năm đó tôi học lớp 5. 1 buổi học đầu tiên diễn ra bình thường và không có chuyện gì xảy ra. Nhưng vào tiết thứ 2, khi cô giáo chúng em bận chút việc phải ra ngoài thì đã có 1 bạn nam ngồi dưới đã trêu em rất nhiều, bạn nam nói chuyện to và nghịch tóc em. Bạn làm mọi việc để khiến em không học yên được. Em đã nhẫn nhịn và đi xuống chỗ bạn nói nhẹ với bạn hãy để cho mình học. Bạn không nghe và cứ tiếp tục trêu em. Trong cơn thịnh nộ đấy đã làm em không thể kiềm chế được mà em liền lấy luôn 1 quyển sách tát thẳng vào mặt bạn ấy. Đánh bạn ấy xong em không biết em đã làm gì và tại sao em phải làm vậy. Bạn nam là 1 người con trai mạnh mẽ mà khi bị e đánh bạn đã phải cúi mặt xuống bàn và khóc. Khi cô giáo về, cả lớp đã kể tội em đánh bạn cho cô nghe. Lúc đó trong đầu em rất bối rối và sợ hãi. Cô gọi em và bạn nam lên bảng. Hỏi ra lẽ sự việc diễn ra như thế nào. Em chỉ biết thuật lại những việc đã xảy ra. Không thể nào nói điêu được vì cả lớp ai cũng đã chứng kiến. Vừa kể với cô em vừa khóc. Cô nghe xong liền đến xoa đầu em mỉm cười và nói 'Từ mai nếu có ai trêu em thì em cũng đừng dùng bạo lực mà hãy nói với cô nhé, bạo lực không giải quyết được việc gì đâu, em làm vậy chỉ để cho đối phương thêm căm hận hơn thôi.' Em liền gật đầu và ghi nhớ lời cô giáo đã khuyên em. Cô cũng không quyền phê bình bạn nam. Rồi cô nói 2 bạn nên bắt tay làm hòa, lúc đầu không ai chịu ai những rồi em nhớ đến lời cô em liền chủ động giơ tay ra làm hòa trước và 2 đứa cũng làm hòa với nhau
Phê bình là 1 điều em rất ghét, nhưng phê bình giúp cho chúng ta trưởng thành hơn. Em nhớ mãi ngày hôm đó và rút ra bài học cho mình. Không có gì có thể giải quyết bằng bạo lực mà hãy nhờ người lớn đưa ra cho mình những lời khuyên để giải quyết
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
69449 -
55042
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
45929 -
Hỏi từ APP VIETJACK44118
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
43394
