Quảng cáo
4 câu trả lời 383
Chuyện là thế này các bạn ạ. Mình nhớ mãi tiết trả bài môn văn hôm ấy, có lẽ đó là giây phút bẽ bàng đau khổ nhất đối với tôi từ trước đến nay. Một điểm 3 to tướng trong bài làm văn của tôi. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe về kỉ niệm đáng buồn mà cũng là đáng nhớ nhất của tôi.
Hôm nay cô Hường trả bài kiểm tra cho lớp. Cô đến chỗ tôi đặt bài của tôi xuống bàn, nét mặt cô có vẻ không vui. Tôi cui xuống nhìn bài kiểm tra. Trời ơi! một điểm 3 to tướng, tôi choáng váng, tim như ngừng đập, không thể tin nổi nữa. Tôi lắp bắp, không, không thể như vậy được! Tôi cố lấy bình tĩnh nhìn lại, con số 3 in rõ trong khung điểm màu đỏ rất rõ ràng như trêu ngươi, như giễu cợt tôi. Tô vội vàng gập bài vào, bần thần quay sang nhìn các bạn xung quanh như để tìm một người cùng cảnh với mình. Hình như bạn nào cũng hớn hở với kết quả của mình, chẳng ai để ý đến nỗi buồn của tôi. Chắc các bạn nghĩ rằng tôi cũng như mọi lần thường được điểm 8 điểm 9 vì tôi là cây Văn của lớp cơ mà! Càng nghĩ tôi thấy càng xấu hổ, tôi cúi gầm mặt xuống bàn nhìn bài mình một lần nữa. Dòng chữ cô Hường phê như hiện lên rõ ràng trước mắt tôi: Bài văn lạc đề!
Tôi đọc lại bài thật kĩ và nhận ra là mình đã sai đề thật. Đề bài cô Hường yêu cầu tả một dòng sông vậy mà tôi lại đi kể về một kỉ niệm sâu sắc thời thơ ấu của mình. Đề bài thì không khó, chỉ tại tôi quá chủ quan, chẳng chịu đọc kĩ đến nỗi nhìn gà hóa cuốc và cuối cùng là nhầm đề. Tại sao tôi lại có thể nhầm lẫn một cách ngu ngốc như thế, tôi tự trách mình. Nhớ lại giờ làm bài hôm ấy, tôi đã nộp bài đầu tiên trước bao cặp mắt thán phục của bạn bè, quên mất lời cô Hường nhắc nhở: “Các em hãy kiểm tra bài viết trước khi nộp”. Có lẽ quá ỷ vào sức học của mình, quá thỏa mãn trước lời khen của cô giáo và bè bạn nên tôi đã thành một cô bé hợm hĩnh từ lúc nào chẳng biết. Đáng đời cho tôi thật – Tôi tự nhủ.
Đúng lúc ấy, bạn Liên nói thầm bên tai em, giọng vui mừng:
– Hương ơi! Hôm nay tớ được 8 điểm nhé! Tớ đã rất cố gắng từ lâu nay. Bây giờ mới thấy kết quả đó. Tớ vui quá. Chắc bố mẹ tớ cũng rất vui cho mà xem. Mà sao trông cậu buồn thế, cậu được mấy vậy?
Nghe Liên nói, tôi lại càng buồn bã và xấu hổ. Liên đang sung sướng với điểm 8 đầu tiên của môn Làm văn. Còn tôi, kẻ vẫn coi điểm 8 là xoàng xĩnh thì hôm nay lại bị điểm 3! Không thể hào diễn tả hết nỗi đau khổ của tôi lúc ấy. Tôi cảm thấy ánh mắt cô giáo vừa buồn rầu, vừa ngạc nhiên, thất vọng về tôi cái cảm giác đó thật sự khó chịu được.
Trên đường về, tôi chậm chạp kéo lê đôi chân rảo bước trên đường mà lòng nặng trĩu. Bố mẹ đặt niềm tin ở tôi nhiều lắm. Nếu biết tôi bị điểm 3 thì bố mẹ sẽ nghĩ gì đây? Bố thường động viên tôi học cho giỏi và mong rằng sau này tôi cũng sẽ trở thành luật sư như bố. Còn mẹ nữa, biết bao đêm mẹ ngồi đan len, cố chờ tôi học bài xong mới cùng đi ngủ. Mẹ cũng chỉ mong con gái mẹ học giỏi ngoan ngoãn. Không thể để bố mẹ biết được, bố mẹ sẽ thất vọng va buồn lắm, tôi sẽ giấu bài đi, sẽ nói rằng cô giáo không chấm vì cả lớp làm bài quá kém… Quanh quẩn với ý nghĩ dối trá ấy, tôi đã về đến nhà lúc nào không biết.
Vừa vào đến cổng, mẹ dịu dàng bước xuống thềm đón tôi. Ánh mắt mẹ chợt hoảng hốt khi thấy em bơ phờ mệt mỏi. Tôi đã ôm chầm lấy mẹ và khóc tức tưởi, nói cho mẹ biết tôi vừa bị điểm 3 môn Văn. Trái ngược với những dự đoán của tôi. Chắc bố mẹ sẽ mắng tôi một trận nên thân. Nhưng không, mẹ lại dịu dàng khuyên tôi bình tĩnh, rút kinh nghiệm để lần sau làm bài tốt hơn. Lời mẹ nói làm tôi càng thấy xấu hổ hơn.
Trên đường về, tôi chậm chạp kéo lê đôi chân rảo bước trên đường mà lòng nặng trĩu. Bố mẹ đặt niềm tin ở tôi nhiều lắm. Nếu biết tôi bị điểm 3 thì bố mẹ sẽ nghĩ gì đây? Bố thường động viên tôi học cho giỏi và mong rằng sau này tôi cũng sẽ trở thành luật sư như bố. Còn mẹ nữa, biết bao đêm mẹ ngồi đan len, cố chờ tôi học bài xong mới cùng đi ngủ. Mẹ cũng chỉ mong con gái mẹ học giỏi ngoan ngoãn. Không thể để bố mẹ biết được, bố mẹ sẽ thất vọng va buồn lắm, tôi sẽ giấu bài đi, sẽ nói rằng cô giáo không chấm vì cả lớp làm bài quá kém… Quanh quẩn với ý nghĩ dối trá ấy, tôi đã về đến nhà lúc nào không biết.
Vừa vào đến cổng, mẹ dịu dàng bước xuống thềm đón tôi. Ánh mắt mẹ chợt hoảng hốt khi thấy em bơ phờ mệt mỏi. Tôi đã ôm chầm lấy mẹ và khóc tức tưởi, nói cho mẹ biết tôi vừa bị điểm 3 môn Văn. Trái ngược với những dự đoán của tôi. Chắc bố mẹ sẽ mắng tôi một trận nên thân. Nhưng không, mẹ lại dịu dàng khuyên tôi bình tĩnh, rút kinh nghiệm để lần sau làm bài tốt hơn. Lời mẹ nói làm tôi càng thấy xấu hổ hơn.
Dạo này trời chuyển sang thu, lòng em lại xôn xao nhớ về một kỉ niệm vào buổi chiều mưa dông hồi em học lớp 4. Tuy đó là một kỉ niệm không đẹp, khiến em rất hối hận và xấu hổ, nhưng nó lại khiến em phải nhớ mãi.
Hồi đó là những buổi nghỉ hè cuối cùng, như thường lệ, em sẽ nhận các công việc là quét nhà, nấu cơm, thu áo quần khô vào gấp gọn vào mỗi buổi chiều. Ngày hôm đó, buổi sáng có nắng đẹp, nên mẹ em đã tranh thủ giặt áo quần và chăn ga rồi mới đi làm. Buổi chiều, trước khi ra cửa, mẹ dặn em rằng dự báo thời tiết bảo là sẽ có mưa dông, nên con chú ý thu dọn đồ vào nhà, chịu khó không đi chơi chiều hôm nay nhé. Ngoài miệng em vâng lời mẹ, nhưng bên trong lại chẳng để ý chút nào. Bởi vì lúc ấy, trời vẫn trong xanh, ánh nắng vàng ruộm trải lên khắp con đường. Vậy nên, đến khoảng 3 giờ, em bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, cắm nồi cơm lên, rồi tíu tít đạp xe sang nhà bạn chơi.
Khi em và bạn đang chơi hăng say trong nhà, thì nghe tiếng anh trai bạn ấy vào gọi em:
- Loan ơi, em tranh thủ về nhà nhanh đi, trời có dông rồi đó!
Nghe thế, em hốt hoảng vội vàng chạy trở về nhà. Thế nhưng đã không kịp rồi. Khi em đi được nửa đường thì trời đổ mưa to. Những giọt mưa đổ ầm ầm như thác khiến em rất sợ. Về đến nhà, thì đồ vốn đã khô ở trên sân đều đã ướt hết cả. Đó là bao công sức mẹ em đã giặt sáng nay. Vừa buồn vừa hối hận, em bất lực đứng nhìn tất cả. Đúng lúc ấy, bố mẹ em đi làm về. Nhìn thấy chăn ga, áo quần ướt sũng, bố mẹ không quát mắng em, mà im lặng vắt khô rồi đem phơi lại trên giá. Sau đó mới vào nhà hỏi chuyện em. Sau khi biết em lén bỏ đi chơi, không trông đồ nên mới xảy ra cơ sự như vậy, bố mẹ em rất buồn. Sự mệt mỏi trên khuôn mặt, ánh mắt làm em cảm thấy như nghẹt thở. Em hối hận quá. Chỉ vì ham chơi, mà em đã không vâng lời bố mẹ, làm đồ bị ướt hết. Tuy đó chẳng phải là điều gì quá to tắt nhưng sai lầm của em thì lại chẳng thể gạt bỏ đi được. Vậy nên, em đã xin lỗi bố mẹ liên tục, thậm chí còn viết cả thư tay để gửi vào phòng ngủ nữa. Dù bố mẹ đã nhanh chóng tha thứ cho em, nhưng em vẫn luôn khắc ghi bài học này trong lòng.
Từ hôm đó, em như lớn hẳn. Chẳng còn ham chơi, bỏ quên lời dặn dò của cha mẹ nữa. Bởi em đã nhận thức được bài học cho bản thân mình. Cũng nhờ sự kiện bị phê bình ấy, mà em đã thay đổi được một tật xấu của bản thân mình. Thật là tuyệt phải không nào?
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
69449 -
55042
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
45929 -
Hỏi từ APP VIETJACK44118
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
43394
