Qua câu chuyện, em rút ra được bài học gì cho bản thân?
Bài NGU CÔNG DỜI NÚI Xưa kia, có một ông lão sống ở vùng Hoa Bắc, tên gọi Bắc Sơn Ngu Công. Ở phía nam nhà ông có hai quả núi to Thái Hành và Vương Ốc chắn ngang nên giao thông đi lại rất khó khăn. Một hôm, lão Ngu cho gọi tất cả cháu con lại, bàn rằng: “Ta muốn cùng các người đồng tâm hiệp sức bạt phẳng hai ngọn núi phía trước, dời đi nơi khác có nên chăng? Khi đấy, chúng ta sẽ đến thẳng được phía Nam của Dư Châu và Hán Thủy”. Ai nấy đồng thanh hô to: “ Được ạ!”. Chỉ có người vợ thấy ngần ngại, liền hỏi vặn: “ Ông già yếu thế kia, sức không bạt nổi một cái gò, sao bạt được những hai núi to như thế kia? Mà đất đá sẽ mang đổ đi đâu?”. Mọi người đáp : “ Đem ra Bột Hải, phía bắc An Thổ”. Nói xong , Ngu Công và con cháu cùng ra phá núi, kẻ đục đá , người đào đất, cho vào sọt mang ra Bột Hải. Láng giềng có đứa bé mới tám tuổi, con người đàn bà góa, cũng chạy theo giúp họ. Do đường xa vợi , từ đông đến hạ, họ chỉ có thể quay về một lần. Có người nọ thấy thế, can gián Ngu Công: “Ông thật ngốc nghếch! Hay là dừng lại lúc chưa muộn, về an nghỉ tuổi già!”.
Quảng cáo
7 câu trả lời 3748
Câu chuyện nào á
Xưa kia, có một ông lão sống ở vùng Hoa Bắc, tên gọi Bắc Sơn Ngu Công. Ở phía nam nhà ông có hai quả núi to Thái Hành và Vương Ốc chắn ngang nên giao thông đi lại rất khó khăn.
Một hôm, lão Ngu cho gọi tất cả cháu con lại, bàn rằng: “Ta muốn cùng các người đồng tâm hiệp sức bạt phẳng hai ngọn núi phía trước, dời đi nơi khác có nên chăng? Khi đấy, chúng ta sẽ đến thẳng được phía Nam của Dư Châu và Hán Thủy”.
Ai nấy đồng thanh hô to: “ Được ạ!”.
Chỉ có người vợ thấy ngần ngại, liền hỏi vặn: “ Ông già yếu thế kia, sức không bạt nổi một cái gò, sao bạt được những hai núi to như thế kia? Mà đất đá sẽ mang đổ đi đâu?”.
Mọi người đáp : “ Đem ra Bột Hải, phía bắc An Thổ”.
Nói xong , Ngu Công và con cháu cùng ra phá núi, kẻ đục đá , người đào đất, cho vào sọt mang ra Bột Hải.
Láng giềng có đứa bé mới tám tuổi, con người đàn bà góa, cũng chạy theo giúp họ. Do đường xa vợi , từ đông đến hạ, họ chỉ có thể quay về một lần.
Có người nọ thấy thế, can gián Ngu Công: “Ông thật ngốc nghếch! Hay là dừng lại lúc chưa muộn, về an nghỉ tuổi già!”.
Thấy khó khăn trước mắt, dẫu thực tế chúng ta nhìn nhận rằng điều ấy không bao giờ có thể làm được, không bao giờ có thể vượt qua được. Thế nhưng nếu chúng ta thử làm, thử vượt qua nó thì rất có thể sẽ tìm được cách, chỉ e chúng ta không muốn làm mà thôi.
Có câu nói như thế này: “Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”, ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng.
Muốn làm nên thành công, khó lắm thay! Khó ấy, bởi lẽ chúng ta biết là nên làm nhưng lại chưa thực sự muốn làm; khó ấy, bởi lẽ chúng ta cứ mãi ủ dột, chán nản nhìn vào cái khó mà không tiến về phía trước; khó ấy, bởi lẽ chúng ta suy nghĩ quá nhiều về những trở ngại, thiệt thòi mà mình phải chịu nếu bước tiếp… Khó ấy, là do chúng ta quá bi quan và thiếu tự tin. Chỉ cần thay đổi quan niệm một chút, thay đổi cách suy nghĩ một chút, cứ lạc quan và tiến bước thì quả thực sẽ thấy rằng: Chúng ta bỏ ra bao nhiêu thì sẽ được bấy nhiêu, đây chính là quy luật của đất trời.
Vậy nên, hãy buông bỏ sự ngờ vực, thiếu tự tin và do dự trước một khó khăn nào đó, bởi lẽ khó khăn ấy bày ra là để thử thách ý chí và để chúng ta trưởng thành. Nếu có quyết tâm và kiên định thì không khó khăn nào có thể cản nổi ta bước đi trên con đường phía trước.
HỌC TỐT NHÉ
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK29548
-
Hỏi từ APP VIETJACK25802
-
Hỏi từ APP VIETJACK17375
