Viết bài văn kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với thầy cô bạn bè khi ở trường tiểu học
Quảng cáo
2 câu trả lời 25
Kỉ niệm sâu sắc của em thời tiểu học
Thời tiểu học đã trôi qua nhưng trong em vẫn còn đọng lại rất nhiều kỉ niệm đẹp. Trong số đó, kỉ niệm khiến em nhớ mãi là lần em được cô giáo và các bạn giúp đỡ khi em mắc lỗi trong giờ học.
Hôm đó là một buổi kiểm tra Toán. Vì quá lo lắng, em đã nhìn bài của bạn bên cạnh. Không may, cô giáo phát hiện ra và nhẹ nhàng gọi em lên bảng. Lúc ấy, em rất sợ và xấu hổ, nước mắt cứ chực rơi. Em nghĩ cô sẽ mắng em trước lớp, nhưng không, cô chỉ nhìn em ân cần và hỏi vì sao em lại làm như vậy. Em lí nhí nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ tái phạm.
Cô không phạt em mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Sai thì phải biết sửa, điều quan trọng là con phải trung thực.” Lời nói ấy khiến em vô cùng xúc động. Sau giờ học, các bạn trong lớp không chê trách mà còn động viên em cố gắng học tốt hơn. Có bạn còn kiên nhẫn giảng lại bài cho em để em hiểu rõ hơn.
Kỉ niệm ấy đã dạy cho em một bài học quý giá về sự trung thực và tình cảm thầy trò, bạn bè. Dù đã rời xa mái trường tiểu học, nhưng em vẫn luôn nhớ đến cô giáo và các bạn với tất cả sự biết ơn và yêu thương.
Bài văn: Ngôi trường tuổi thơ và kỷ niệm về "Điểm 10 sự trung thực"
Mỗi khi đi ngang qua cổng trường tiểu học cũ, xin em lại dâng một cảm giác giác bồi hồi khó tả. Nơi đó không chỉ có tiếng vang trống trường rộng rãi, có hàng phượng vĩ đỏ rực mỗi độ hè về, mà còn lưu giữ một kỷ niệm sâu sắc sâu sắc với cô giáo chủ nhiệm lớp 4 – người dạy cho em bài học quý giá nhất về lòng trung thực.
Năm nay, em là sinh viên luôn nằm trong nhóm đầu lớp của mình. Vì quá áp lực với danh hiệu “học sinh giỏi xuất sắc”, em luôn cảm thấy lo sợ mỗi khi đối mặt với các bài kiểm tra toán – môn học vốn không phải thế mạnh của mình.
Trong một bài kiểm tra định kỳ, vì gặp một bài toán hình học quá khó nên em đã lén nhìn bài của Lan – bạn ngồi bên cạnh. Nhờ những số "mượn" đó, em đã hoàn thành bài thi một cách trơn tru. Vài ngày sau, cô Hà trả bài. Khi thấy con điểm 10 đỏ chút cùng lời khen thưởng của cô lớp trước, tim em hoa vàng lại. Thầy vì vui mừng, em cảm thấy mặt mình nóng nảy vì xấu hổ. Các bạn chúc mừng nhưng em chỉ muốn giảm đầu xuống bàn.
Buổi học hôm nay em không thể tập trung vào bài thi được. Hình ảnh cô Hà tận thu bài, ánh mắt tin tưởng của cô dành cho em cứ hiện lên khiến em thấy mình thật tiền tệ. Sau giờ tan trường, khi các bạn đã về hết, em mới Chiết rè tiến về phía bàn giáo viên. Giọng em lí nhí, ngắt quãng: – Thưa cô... em... em xin lỗi cô. Điểm 10 này không phải của em. Em đã xem bài rồi ạ.
Em cứ ngỡ cô sẽ rất thất vọng, thậm chí là phê phán nặng nề. Nhưng không, cô Hà Yên Yên một lát rồi mỉm cười dịu dàng. Cô đặt tay lên vai em và nói: – Cô đã quan sát em trong giờ kiểm tra và cô biết điều đó. Cô ấy đã mong đợi em tự mình nói ra và em đã làm được. Điểm 10 về kiến thức em có thể chưa đạt được, nhưng điểm 10 về sự trung thực thì em hoàn toàn xứng đáng.
Sau đó, cô không đi theo điểm 10 của em mà chỉ yêu cầu em làm lại một bài toán tương tự ngay tại đó. Dưới hướng dẫn sử dụng của cô, em đã hiểu được bản chất của bài toán và tự động giải quyết nó. Cô bảo: "Điểm số rồi sẽ phai mờ trên trang giấy, nhưng sự thực trung thực sẽ đi theo em suốt đời, giúp em trở thành thành tử tử."
Kỉ niệm của anh ấy đã trở thành một cột quan trọng trong quá trình trưởng thành của em. Nó dạy em rằng, chiến thắng bản thân mới là chiến thắng vang dội nhất của mình. Dù giờ đây đã rời xa mái trường tiểu học, xa vòng tay của cô Hà, nhưng bài học về lòng trung thực và ánh mắt ấm áp của cô vẫn luôn là hành trang quý giá theo em đến tận mai sau.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
69449 -
55042
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
45929 -
Hỏi từ APP VIETJACK44118
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
43394
