Quảng cáo
2 câu trả lời 81
Bài văn nghị luận: Nỗi nhớ con sông quê hương trong thơ Tế Hanh
Tế Hanh là một trong những nhà thơ tiêu biểu của phong trào Thơ mới với giọng thơ mộc mạc, chân thành, đậm chất quê hương. Thơ ông thường gắn liền với hình ảnh làng chài, bến nước, những dòng sông bình dị nhưng tha thiết. Trong số đó, nỗi nhớ con sông quê là một mạch cảm xúc quan trọng, thể hiện rõ tâm hồn giàu yêu thương và gắn bó tha thiết của nhà thơ đối với nơi mình sinh ra. Qua những câu thơ chân chất mà sâu lắng, Tế Hanh đã khắc họa con sông quê như một phần máu thịt, một nỗi nhớ khôn nguôi.
Trước hết, con sông quê trong thơ Tế Hanh hiện lên với vẻ đẹp bình dị, gần gũi nhưng đầy sức sống. Đó là dòng sông nuôi dưỡng cả làng chài, là nơi bắt đầu và trở về của những chuyến thuyền đánh cá. Dưới cái nhìn chan chứa yêu thương của nhà thơ, con sông mang vẻ đẹp khỏe khoắn, mặn mòi hơi thở biển cả. Tế Hanh không mô tả dòng sông bằng những hình ảnh tráng lệ mà bằng những nét phác họa rất đời: màu nước, bến bờ, cánh buồm no gió. Chính sự giản dị ấy lại gợi lên một vẻ đẹp chân thực, gần gũi và giàu chất thơ.
Không chỉ đẹp ở cảnh sắc, con sông quê trong thơ Tế Hanh còn gắn liền với kỷ niệm tuổi thơ của tác giả. Mỗi chi tiết về dòng sông đều như mang dấu ấn thời gian: nơi tác giả từng tắm mát, từng theo cha ra khơi, từng nhìn những con thuyền đầy cá trở về. Con sông chứa đựng trong nó cả tuổi nhỏ hồn nhiên, trong trẻo của nhà thơ nên khi rời xa quê hương, nỗi nhớ ấy càng trở nên sâu đậm. Nỗi nhớ không chỉ hướng đến cảnh vật mà còn hướng đến những tháng ngày bình yên mà tác giả đã trải qua bên dòng nước quê nhà.
Điều làm nên chiều sâu cảm xúc trong thơ Tế Hanh chính là cách ông nhân hóa và cảm xúc hóa dòng sông. Con sông không chỉ là cảnh vật, mà như một người bạn thân thiết. Nhà thơ nhớ dòng sông bằng cả tâm hồn, nhớ như nhớ một phần thân thể của mình. Sự gắn bó ấy khiến hình ảnh con sông trong thơ ông có sức ám ảnh đặc biệt: nó không chỉ tồn tại trong không gian làng chài mà còn sống trong ký ức và trái tim của người thi sĩ.
Hơn nữa, nỗi nhớ con sông quê cũng là nỗi nhớ quê hương đất nước – một chủ đề lớn trong thơ Tế Hanh. Khi xa quê, dòng sông trở thành biểu tượng của sự gắn bó, của cội nguồn. Nhớ con sông là nhớ quê nhà, nhớ những con người chất phác, nhớ cuộc sống lao động của làng chài miền biển. Chính vì vậy, nỗi nhớ con sông trong thơ Tế Hanh không chỉ là nỗi nhớ riêng tư mà còn chứa đựng tình yêu quê hương tha thiết – một giá trị tinh thần lớn lao.
Cuối cùng, thơ Tế Hanh về con sông quê hương để lại trong lòng người đọc một ấn tượng sâu sắc về tâm hồn trong trẻo, nhân hậu của nhà thơ. Nỗi nhớ ấy không bi lụy mà êm đềm, trong sáng, giống như dòng sông hiền hòa chảy suốt những năm tháng tuổi thơ. Qua nỗi nhớ dòng sông, ta cảm nhận được tấm lòng của một thi sĩ luôn hướng về cội nguồn, biết trân trọng những vẻ đẹp bình dị của quê hương.
Kết lại, nỗi nhớ con sông quê trong thơ Tế Hanh là một mạch cảm xúc đẹp đẽ và cảm động. Dòng sông ấy không chỉ là cảnh vật thiên nhiên mà còn là biểu tượng của ký ức, của tuổi thơ, của tình yêu quê hương. Với giọng thơ mộc mạc nhưng sâu lắng, Tế Hanh đã làm cho dòng sông quê trở thành một hình tượng nghệ thuật giàu sức gợi, để lại dấu ấn bền lâu trong lòng người đọc. Qua đó, ta càng thêm thấm thía giá trị của quê hương – nơi chứa đựng những điều bình dị mà thiêng liêng nhất trong cuộc đời mỗi con người.
Bài văn nghị luận: Nỗi nhớ con sông quê hương trong thơ Tế Hanh
Tế Hanh là một trong những nhà thơ tiêu biểu của phong trào Thơ mới với giọng thơ mộc mạc, chân thành, đậm chất quê hương. Thơ ông thường gắn liền với hình ảnh làng chài, bến nước, những dòng sông bình dị nhưng tha thiết. Trong số đó, nỗi nhớ con sông quê là một mạch cảm xúc quan trọng, thể hiện rõ tâm hồn giàu yêu thương và gắn bó tha thiết của nhà thơ đối với nơi mình sinh ra. Qua những câu thơ chân chất mà sâu lắng, Tế Hanh đã khắc họa con sông quê như một phần máu thịt, một nỗi nhớ khôn nguôi.
Trước hết, con sông quê trong thơ Tế Hanh hiện lên với vẻ đẹp bình dị, gần gũi nhưng đầy sức sống. Đó là dòng sông nuôi dưỡng cả làng chài, là nơi bắt đầu và trở về của những chuyến thuyền đánh cá. Dưới cái nhìn chan chứa yêu thương của nhà thơ, con sông mang vẻ đẹp khỏe khoắn, mặn mòi hơi thở biển cả. Tế Hanh không mô tả dòng sông bằng những hình ảnh tráng lệ mà bằng những nét phác họa rất đời: màu nước, bến bờ, cánh buồm no gió. Chính sự giản dị ấy lại gợi lên một vẻ đẹp chân thực, gần gũi và giàu chất thơ.
Không chỉ đẹp ở cảnh sắc, con sông quê trong thơ Tế Hanh còn gắn liền với kỷ niệm tuổi thơ của tác giả. Mỗi chi tiết về dòng sông đều như mang dấu ấn thời gian: nơi tác giả từng tắm mát, từng theo cha ra khơi, từng nhìn những con thuyền đầy cá trở về. Con sông chứa đựng trong nó cả tuổi nhỏ hồn nhiên, trong trẻo của nhà thơ nên khi rời xa quê hương, nỗi nhớ ấy càng trở nên sâu đậm. Nỗi nhớ không chỉ hướng đến cảnh vật mà còn hướng đến những tháng ngày bình yên mà tác giả đã trải qua bên dòng nước quê nhà.
Điều làm nên chiều sâu cảm xúc trong thơ Tế Hanh chính là cách ông nhân hóa và cảm xúc hóa dòng sông. Con sông không chỉ là cảnh vật, mà như một người bạn thân thiết. Nhà thơ nhớ dòng sông bằng cả tâm hồn, nhớ như nhớ một phần thân thể của mình. Sự gắn bó ấy khiến hình ảnh con sông trong thơ ông có sức ám ảnh đặc biệt: nó không chỉ tồn tại trong không gian làng chài mà còn sống trong ký ức và trái tim của người thi sĩ.
Hơn nữa, nỗi nhớ con sông quê cũng là nỗi nhớ quê hương đất nước – một chủ đề lớn trong thơ Tế Hanh. Khi xa quê, dòng sông trở thành biểu tượng của sự gắn bó, của cội nguồn. Nhớ con sông là nhớ quê nhà, nhớ những con người chất phác, nhớ cuộc sống lao động của làng chài miền biển. Chính vì vậy, nỗi nhớ con sông trong thơ Tế Hanh không chỉ là nỗi nhớ riêng tư mà còn chứa đựng tình yêu quê hương tha thiết – một giá trị tinh thần lớn lao.
Cuối cùng, thơ Tế Hanh về con sông quê hương để lại trong lòng người đọc một ấn tượng sâu sắc về tâm hồn trong trẻo, nhân hậu của nhà thơ. Nỗi nhớ ấy không bi lụy mà êm đềm, trong sáng, giống như dòng sông hiền hòa chảy suốt những năm tháng tuổi thơ. Qua nỗi nhớ dòng sông, ta cảm nhận được tấm lòng của một thi sĩ luôn hướng về cội nguồn, biết trân trọng những vẻ đẹp bình dị của quê hương.
Kết lại, nỗi nhớ con sông quê trong thơ Tế Hanh là một mạch cảm xúc đẹp đẽ và cảm động. Dòng sông ấy không chỉ là cảnh vật thiên nhiên mà còn là biểu tượng của ký ức, của tuổi thơ, của tình yêu quê hương. Với giọng thơ mộc mạc nhưng sâu lắng, Tế Hanh đã làm cho dòng sông quê trở thành một hình tượng nghệ thuật giàu sức gợi, để lại dấu ấn bền lâu trong lòng người đọc. Qua đó, ta càng thêm thấm thía giá trị của quê hương – nơi chứa đựng những điều bình dị mà thiêng liêng nhất trong cuộc đời mỗi con người.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK209997
-
Hỏi từ APP VIETJACK158451
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
135621 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
70479 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
47693 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
36870 -
Hỏi từ APP VIETJACK34477
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
34143
