Quảng cáo
3 câu trả lời 166
BÀI VĂN: KỂ LẠI MỘT TRẢI NGHIỆM CỦA BẢN THÂN
Trong cuộc sống, mỗi người đều có những trải nghiệm đáng nhớ và để lại dấu ấn riêng. Đối với em, trải nghiệm sâu sắc nhất chính là lần em cùng mẹ đi thăm bà ngoại khi bà ốm nặng. Đó không chỉ là một chuyến đi, mà là bài học lớn về tình yêu thương và sự trân trọng gia đình.
Ngày hôm ấy, trời mưa lất phất, gió lạnh khiến ai cũng muốn ở trong nhà. Nhưng khi nghe tin bà ngoại mệt, mẹ vội vã thu xếp mọi việc và đưa em về thăm. Ngồi sau xe mẹ, em cảm nhận rõ sự lo lắng qua từng vòng tay siết chặt tay lái của mẹ. Em không nói gì, chỉ lặng lẽ dựa vào lưng mẹ, mong con đường mau chóng kết thúc.
Khi đến nhà bà, hình ảnh đầu tiên em thấy là bà đang nằm nghiêng, gương mặt tái đi vì mệt. Mẹ đặt đồ xuống rồi chạy đến nắm tay bà. Em đứng bên cạnh, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng thời gian đã khiến bà yếu đi rất nhiều. Bà nhìn em và mẹ, cố gắng nở nụ cười: “Ngoại không sao, có hai mẹ con về ngoại vui rồi.”
Buổi chiều hôm đó, em giúp mẹ nấu cháo, thuốc cho bà, xoa dầu và trò chuyện cùng bà. Tuy chỉ là những việc nhỏ, nhưng em cảm nhận được một niềm hạnh phúc lạ thường: hạnh phúc vì có thể làm một điều gì đó cho người mình yêu thương.
Trước khi ra về, bà xoa đầu em và nói: “Sau này lớn lên, phải luôn nhớ chăm lo cho gia đình, con nha.” Câu nói ấy nhẹ nhàng nhưng đọng lại rất lâu trong lòng em.
Chuyến thăm hôm đó trở thành một trải nghiệm không thể quên. Em hiểu rằng tình thân là điều quý giá nhất, và chúng ta chỉ thực sự trưởng thành khi biết quan tâm, chia sẻ với những người bên cạnh mình. Từ đó, em luôn cố gắng dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, đặc biệt là cho bà ngoại – người luôn dành trọn tình yêu thương cho em.
Chiều hôm ấy, bầu trời Ninh Bình vần vũ những đám mây xám, báo hiệu một cơn mưa sắp đến. Tôi quyết định ra khỏi nhà, đi bộ dọc theo bờ sông Đáy gần khu vực tôi sống. Cảm giác ẩm ướt trong không khí và hương sen tàn cuối mùa thoang thoảng khiến lòng tôi có chút chùng xuống.
Khi tôi đi ngang qua một khu chợ nhỏ đã vãn người, một bà cụ ngồi co ro bên gánh hàng rau củ còn sót lại đã thu hút sự chú ý của tôi. Bà có mái tóc bạc trắng, khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn của thời gian và sự vất vả. Chỉ còn vài mớ rau muống và mấy củ khoai lang. Đã gần tối, chắc hẳn bà muốn bán nốt để về nhà.
Tôi tiến lại gần, hỏi mua vài thứ. Bà cụ móm mém cười, nụ cười hiền hậu làm ấm lòng người. Bà nói giọng địa phương rất đậm, nghe rất chân chất: "Mưa gió thế này mà cũng còn người đi mua rau à cháu?". Tôi đáp lại, rồi chúng tôi bắt đầu câu chuyện phiếm. Bà kể về cuộc sống, về gánh hàng rau đã nuôi sống bà qua bao nhiêu năm tháng, về những đứa con xa quê.
Điều làm tôi xúc động không phải là câu chuyện bi ai về sự nghèo khó, mà là sự lạc quan, mãn nguyện toát ra từ con người bà. Dù cuộc sống vất vả, bà vẫn giữ được sự bình dị và niềm vui trong từng việc nhỏ nhặt. Khi tôi đưa tiền, bà còn cố nhét thêm cho tôi một nắm rau thơm nhỏ, bảo rằng "đây là quà thêm", dù tôi đã từ chối.
Rời khỏi gánh hàng của bà, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng một cách lạ thường. Những muộn phiền nhỏ nhặt của cá nhân tôi dường như tan biến hết. Bài học tôi nhận được không phải từ một cuốn sách hay một bài giảng đạo đức, mà từ chính sự kiên cường và lòng tốt bụng giản dị của một bà cụ bán rau ven đường.
Trải nghiệm này dạy tôi biết trân trọng những điều nhỏ bé trong cuộc sống, biết ơn những gì mình đang có và nhìn thế giới bằng con mắt bao dung hơn. Hóa ra, hạnh phúc không nằm đâu xa, nó nằm ngay trong những khoảnh khắc đời thường, trong nụ cười của một bà lão, và trong một nắm rau thơm đầy tình người.
Chiều hôm ấy, bầu trời Ninh Bình vần vũ những đám mây xám, báo hiệu một cơn mưa sắp đến. Tôi quyết định ra khỏi nhà, đi bộ dọc theo bờ sông Đáy gần khu vực tôi sống. Cảm giác ẩm ướt trong không khí và hương sen tàn cuối mùa thoang thoảng khiến lòng tôi có chút chùng xuống.
Khi tôi đi ngang qua một khu chợ nhỏ đã vãn người, một bà cụ ngồi co ro bên gánh hàng rau củ còn sót lại đã thu hút sự chú ý của tôi. Bà có mái tóc bạc trắng, khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn của thời gian và sự vất vả. Chỉ còn vài mớ rau muống và mấy củ khoai lang. Đã gần tối, chắc hẳn bà muốn bán nốt để về nhà.
Tôi tiến lại gần, hỏi mua vài thứ. Bà cụ móm mém cười, nụ cười hiền hậu làm ấm lòng người. Bà nói giọng địa phương rất đậm, nghe rất chân chất: "Mưa gió thế này mà cũng còn người đi mua rau à cháu?". Tôi đáp lại, rồi chúng tôi bắt đầu câu chuyện phiếm. Bà kể về cuộc sống, về gánh hàng rau đã nuôi sống bà qua bao nhiêu năm tháng, về những đứa con xa quê.
Điều làm tôi xúc động không phải là câu chuyện bi ai về sự nghèo khó, mà là sự lạc quan, mãn nguyện toát ra từ con người bà. Dù cuộc sống vất vả, bà vẫn giữ được sự bình dị và niềm vui trong từng việc nhỏ nhặt. Khi tôi đưa tiền, bà còn cố nhét thêm cho tôi một nắm rau thơm nhỏ, bảo rằng "đây là quà thêm", dù tôi đã từ chối.
Rời khỏi gánh hàng của bà, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng một cách lạ thường. Những muộn phiền nhỏ nhặt của cá nhân tôi dường như tan biến hết. Bài học tôi nhận được không phải từ một cuốn sách hay một bài giảng đạo đức, mà từ chính sự kiên cường và lòng tốt bụng giản dị của một bà cụ bán rau ven đường.
Trải nghiệm này dạy tôi biết trân trọng những điều nhỏ bé trong cuộc sống, biết ơn những gì mình đang có và nhìn thế giới bằng con mắt bao dung hơn. Hóa ra, hạnh phúc không nằm đâu xa, nó nằm ngay trong những khoảnh khắc đời thường, trong nụ cười của một bà lão, và trong một nắm rau thơm đầy tình người.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
69449 -
55042
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
45929 -
Hỏi từ APP VIETJACK44118
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
43394
