Quảng cáo
3 câu trả lời 112
Vẻ đẹp thiên nhiên và con người trong bài thơ “Đây thôn Vĩ Dạ”
Bài thơ “Đây thôn Vĩ Dạ” mở ra một bức tranh thiên nhiên xứ Huế vừa tinh khiết, vừa tha thiết, thấm đượm nỗi lòng của thi sĩ Hàn Mặc Tử. Cả bài thơ như một tấm lụa mềm ghi lại vẻ đẹp của thôn Vĩ và bóng dáng con người nơi ấy.
Trong khổ đầu, thiên nhiên hiện lên vô cùng tươi sáng và tinh khôi. Hàng cau thẳng tắp, nghiêng mình đón nắng, gợi vẻ đẹp thanh cao, trong trẻo. “Nắng hàng cau nắng mới lên” tái hiện ánh nắng ban mai ấm áp, nhẹ nhàng, mở đầu cho khung cảnh đầy sức sống. Khu vườn Vĩ Dạ “xanh như ngọc” cho thấy màu xanh thắm mượt mà, giàu sức trẻ, gợi liên tưởng đến một viên ngọc quý được thiên nhiên nâng niu. Dòng sông Hương và bến thuyền trong khổ hai lại mang vẻ đẹp mơ màng, thơ mộng. Hình ảnh “gió theo lối gió, mây đường mây” gợi sự chia lìa, xa vắng nhưng cũng rất trữ tình, thấm đẫm chất Huế. Tất cả tạo nên một bức tranh thiên nhiên vừa thực vừa ảo, vừa tươi sáng vừa phảng phất nỗi buồn man mác.
Vẻ đẹp con người thôn Vĩ hiện lên qua câu thơ “lá trúc che ngang mặt chữ điền”. Khuôn mặt chữ điền gợi vẻ hiền hậu, chất phác, phúc hậu, rất tiêu biểu cho người Huế. Hình ảnh “lá trúc che ngang” vừa kín đáo vừa duyên dáng, như tấm rèm mỏng che đi nét đẹp người con gái Vĩ Dạ, khiến vẻ đẹp ấy trở nên dịu dàng, kín đáo mà cuốn hút. Con người Huế trong thơ Hàn Mặc Tử vì vậy hiện lên vừa hiền hòa, thanh lịch, vừa thấp thoáng như nỗi nhớ xa vời của nhà thơ.
Thiên nhiên tươi đẹp và con người dịu dàng ấy không chỉ tái hiện một Vĩ Dạ nên thơ, mà còn phản chiếu nỗi lòng tha thiết, khát khao giao cảm với đời của Hàn Mặc Tử trong những ngày cuối đời. Bài thơ vì vậy vừa đẹp, vừa buồn; vừa sáng trong, vừa mênh mang nỗi cô đơn của một tâm hồn quá nhạy cảm trước cái đẹp.
⭐ Vẻ đẹp thiên nhiên và con người trong bài thơ “Đây thôn Vĩ Dạ”
1. Vẻ đẹp thiên nhiên thôn Vĩ Dạ
a. Bức tranh ban mai tươi sáng, trong trẻo
“Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên”
Nắng mới nhẹ nhàng, tinh khôi → gợi một không gian trong trẻo, đầy sức sống.
Hàng cau – đặc trưng xứ Huế – hiện lên cao vút, thẳng tắp → biểu tượng cho sự thanh khiết, trang nhã.
b. Khu vườn xanh mát, trù phú
“Vườn ai mướt quá xanh như ngọc”
Sắc xanh “như ngọc” tạo cảm giác quý giá, tinh khiết, mượt mà.
Thiên nhiên đẹp đến mức lí tưởng hóa, đậm chất lãng mạn.
c. Dòng sông Hương êm dịu, thơ mộng
“Gió theo lối gió, mây đường mây
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay”
Cảnh vật chia lìa (gió – mây; nước – bờ) → gợi nỗi buồn chia phôi, thấm đẫm tâm trạng của nhà thơ.
Sông Hương “buồn thiu”, hoa bắp “lay” → vẻ đẹp mềm mại, man mác, thấm đượm nỗi u hoài xứ Huế.
d. Cảnh đêm huyền ảo, mơ hồ
“Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà?”
Sương khói tạo nên vẻ đẹp mơ ảo, bí ẩn, gợi miền kỉ niệm xa xăm.
Thiên nhiên mang màu sắc hư thực hòa quyện, vừa đẹp vừa buồn.
2. Vẻ đẹp con người thôn Vĩ
a. Con người đẹp trong sáng, duyên dáng
“Lá trúc che ngang mặt chữ điền”
“Mặt chữ điền”: gương mặt phúc hậu, hiền hòa → vẻ đẹp mộc mạc, chân thật của người Vĩ Dạ.
“Lá trúc che ngang” → nét đẹp e lệ, kín đáo, đậm chất Huế.
b. Con người gắn với nỗi khát khao giao cảm của tác giả
Con người hiện lên trong nỗi nhớ và hoài vọng của Hàn Mặc Tử.
Hình bóng ấy đẹp nhưng xa vời, mờ ảo, giống như chính tình yêu và sự mong mỏi không thành của nhà thơ.
🎯 Kết luận
Thiên nhiên và con người thôn Vĩ trong bài thơ hiện lên:
Đẹp tinh khôi – trong trẻo – thơ mộng
Mềm mại – buồn man mác
Con người hiền hòa, kín đáo, đầy duyên dáng
Nhưng tất cả lại phủ một lớp sương khói xa vắng, phản chiếu nỗi buồn, khát vọng yêu đời tha thiết nhưng cô đơn của Hàn Mặc Tử.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK209997
-
Hỏi từ APP VIETJACK158451
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
135621 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
70479 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
47693 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
36870 -
Hỏi từ APP VIETJACK34477
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
34143
