Quảng cáo
2 câu trả lời 1212
Bài văn nghị luận xã hội
Trong cuộc sống, mỗi người đều mang trong mình những câu hỏi ngây thơ nhưng đầy trăn trở về thế giới xung quanh. Đoạn thơ trích từ “Trốn lên mái nhà để khóc” đặt ra hàng loạt những câu hỏi tưởng như trẻ con: “Sao tia nắng chẳng nắm được trên tay?”, “Sao túi xách chẳng đựng vừa đám mây?”, “Sao người lên ấy dạo chẳng trở về thăm nhau?”, “Sao hoa nở đến đông lại úa tàn?”… Nhưng ẩn sau những câu hỏi ấy là nỗi day dứt của một tâm hồn luôn đi tìm ý nghĩa của sự mất mát, của tình yêu và của những điều đẹp đẽ trong cuộc đời. Từ những suy tư ấy, ta rút ra một bài học sâu sắc: những điều đẹp đẽ nhất trong cuộc sống không phải để sở hữu, mà để cảm nhận và trân trọng; và tình yêu là thứ giúp con người vượt qua sự mất mát, khiến không ai thật sự tan biến khi ta còn giữ họ trong tim.
Đoạn thơ mở đầu bằng hình ảnh đứa cháu hỏi bà những câu hỏi tưởng như vô lý: “Sao tia nắng chẳng nắm được trên tay?”, “Sao túi xách chẳng đựng vừa đám mây?”. Những câu hỏi này gợi cho ta nhận ra rằng có những điều trong cuộc sống ta không thể nắm bắt theo nghĩa vật chất. Nắng không thể cầm, mây không thể giữ, thời gian không thể níu. Nhưng cũng chính những điều ấy lại mang giá trị tinh thần vô cùng lớn: “Tay không cầm được nắng nhưng nắng sưởi bàn tay.” Tia nắng không ở trong tay, nhưng cái ấm áp mà nó mang lại lại hiện diện rõ ràng. Tương tự như thế, có những người, những khoảnh khắc, những tình cảm tuy không thể giữ bằng vật chất nhưng lại ở rất sâu trong trái tim ta.
Khổ thơ về người thân đã khuất – “Sao người lên ấy dạo chẳng trở về thăm nhau?” – mở ra nỗi buồn thầm lặng về sự chia lìa. Người mất đi không thể quay lại, nhưng họ vẫn sống trong ký ức của người ở lại. Đó cũng là lý do khiến “tim con chợt nặng lòng” khi ai đó ra đi: bởi từ nay, trái tim ta mang thêm một người. Sự nặng lòng ấy không phải do đau khổ, mà vì trái tim rộng hơn, sâu hơn và chất chứa thêm những yêu thương không thể nhìn thấy bằng mắt. Đây là một bài học lớn: mỗi sự mất mát đều để lại trong ta một dấu ấn, khiến ta trưởng thành và biết yêu quý những điều hiện hữu.
Đoạn thơ cũng đặt ra câu hỏi đau đáu: “Sao những điều đẹp đẽ luôn bại trước thời gian?”, “Sao hoa nở rồi lại tàn?”. Hoa tàn để mùa sau lại nở. Người rời xa để ta biết trân trọng lúc được ở gần. Những điều đẹp đẽ mong manh không phải là thất bại trước thời gian, mà là cách để nhắc ta sống trọn vẹn hơn. Chính sự hữu hạn khiến ta biết quý vô hạn. Và quan trọng hơn cả, tình yêu có sức mạnh vượt thời gian: “Không một ai tan biến khi tình yêu vẫn còn.” Khi ta yêu thương thật lòng, người đó sẽ sống mãi trong ký ức, trong hành động, trong cách ta sống mỗi ngày.
Bài học rút ra từ đoạn thơ ấy giản dị nhưng vô cùng cần thiết: hãy biết trân trọng những điều tưởng như rất nhỏ bé trong cuộc sống, bởi chúng mang lại ý nghĩa không thể thay thế. Hãy sống chân thành, yêu thương hết mình để khi mất mát xảy đến, ta vẫn vững vàng vì hiểu rằng tình yêu giúp ta không bao giờ mất nhau hoàn toàn. Và quan trọng nhất, hãy sống với trái tim biết cảm nhận, biết nâng niu và biết sẻ chia – như cách mà người bà trong thơ luôn yêu thương cháu mình, bất chấp thời gian và mọi đổi thay.
Dàn ý bài văn nghị luận xã hội
1. Mở bài: Giới thiệu đoạn thơ và luận điểm
Giới thiệu đôi nét về đoạn thơ trích từ "Trốn lên mái nhà để khóc", bài thơ thể hiện những câu hỏi ngây thơ nhưng sâu sắc về sự vô thường của cuộc sống.
Nêu luận điểm: Bài học cuộc sống được rút ra từ đoạn thơ là hãy trân trọng tình yêu thương vì nó là sức mạnh vượt qua sự vô thường của cuộc sống.
2. Thân bài:
Giải thích những câu hỏi ngây thơ trong thơ:Nêu câu hỏi "Bà ơi sao tia nắng/ chẳng nắm được trên tay?", "sao túi xách/ chẳng đựng vừa đám mây?" để thấy rằng có những điều đẹp đẽ nhưng không thể sở hữu.
Giải thích câu hỏi "sao người lên ấy dạo/ chẳng trở về thăm nhau?" và "sao hoa nở/ đến đông lại úa tàn?" để thấy quy luật của sự mất mát, chia ly, hữu hạn.
"Sao những điều đẹp đẽ/ Luôn bại trước thời gian?" có thể hiểu là sự phai tàn của sắc vóc, thời gian, hoặc sự thay đổi của các mối quan hệ.
Chuyển hóa từ đau khổ sang bài học tích cực:Dẫn lời đáp trong thơ: "tay không cầm được nắng/ nhưng nắng sưởi bàn tay", "mày không nằm trong túi /nhưng trong mắt con này" để thấy rằng dù không thể nắm giữ, ta vẫn có thể cảm nhận và trân trọng vẻ đẹp của chúng.
Phân tích sự chuyển hóa cảm xúc: Từ sự tiếc nuối, đau khổ ban đầu, nhân vật trữ tình nhận ra ý nghĩa lớn hơn của tình yêu thương. Dù người thương đã rời đi, trái tim con vẫn luôn có họ "bên trong", "không một ai tan biến/ khi tình yêu vẫn còn".
Mở rộng và nâng cao:Bình luận về sức mạnh của tình yêu: Tình yêu không phải là vật chất mà là tình cảm, là sự kết nối tinh thần. Tình yêu thực sự không bị mất đi khi con người rời bỏ thế giới này, nó tồn tại mãi mãi trong tim những người ở lại.
Dẫn chứng ngoài đời: Cuộc sống luôn đầy rẫy những mất mát, chia ly. Đó là một quy luật tất yếu. Điều quan trọng là chúng ta không để nỗi đau đó đánh gục mình mà biến nó thành động lực để sống tốt hơn, yêu thương nhiều hơn, và trân trọng những người xung quanh khi còn có thể.
Sự "thành công" có thể không phải là vật chất mà là "vẻ đẹp" của tình người, tình yêu. Khi ta "bỏ qua cái tôi cá nhân" và đối xử với nhau bằng tấm chân tình, ta đã chạm đến "vẻ đẹp" đích thực của cuộc sống, đó là vẻ đẹp của sự bao dung, thấu hiểu.
3. Kết bài: Khẳng định lại luận điểm và đưa ra thông điệp ý nghĩa
Tái khẳng định luận điểm: Tình yêu thương là bài học quý giá nhất mà đoạn thơ muốn truyền tải, giúp chúng ta vượt qua sự vô thường của cuộc sống.
Đưa ra thông điệp: Hãy sống hết mình cho hiện tại, yêu thương và trân trọng những người thân yêu để "tình yêu vẫn còn", để không bao giờ phải hối tiếc vì những điều chưa kịp làm, chưa kịp nói.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
247033 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
76509 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
60914 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
60669 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
51848 -
46168
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
43267 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
40569 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
38190
