Quảng cáo
5 câu trả lời 149
Bài văn: Một trải nghiệm mắc sai lầm
Trong cuộc sống, ai cũng có lúc mắc sai lầm, và em cũng vậy. Trải nghiệm khiến em nhớ nhất là lần em nói dối mẹ về điểm kiểm tra. Hôm ấy, em bị điểm kém môn Toán, vì sợ mẹ buồn nên em đã nói dối rằng mình được điểm khá. Nhưng sau đó, cô giáo thông báo kết quả cho phụ huynh, mẹ biết chuyện và rất buồn. Mẹ không la mắng, chỉ nhẹ nhàng nói rằng điều quan trọng không phải là điểm số, mà là sự trung thực.
Lúc ấy, em cảm thấy hối hận vô cùng. Em nhận ra rằng nói dối chỉ làm mất lòng tin của người khác và khiến bản thân day dứt. Từ đó, em tự nhủ phải trung thực và dám chịu trách nhiệm về lỗi của mình. Sai lầm ấy tuy nhỏ, nhưng là bài học lớn giúp em trưởng thành hơn từng ngày.
Ai trong chúng ta cũng từng phạm sai lầm, và chính những sai lầm ấy giúp ta trưởng thành hơn. Em cũng có một trải nghiệm như vậy – một lần em đã nói dối mẹ, và đó là bài học mà em nhớ mãi.
Hôm đó, em được giao nhiệm vụ trực nhật lớp. Nhưng vì muốn về sớm để đi chơi với bạn, em đã làm qua loa và bỏ mặc cho nhóm khác dọn. Khi cô giáo hỏi, em lại vội vàng nói dối rằng em đã làm đầy đủ phần việc của mình. Lúc đầu, em nghĩ chuyện nhỏ thôi, sẽ chẳng ai biết. Nhưng sau đó, bạn cùng nhóm đã nói lại với cô. Cô không mắng, chỉ nhìn em bằng ánh mắt buồn. Mẹ cũng biết chuyện, chỉ nhẹ nhàng nói: “Sai lầm ai cũng có, quan trọng là con có dám nhận và sửa không.” Lúc ấy, em thấy xấu hổ và hối hận vô cùng.
Từ lần đó, em tự hứa với bản thân sẽ trung thực và có trách nhiệm hơn. Em hiểu rằng nói dối có thể giúp mình thoát khỏi rắc rối trong chốc lát, nhưng lại khiến lòng mình không yên.
Sai lầm đó tuy nhỏ, nhưng là một bài học lớn giúp em trưởng thành hơn, biết nhìn nhận bản thân và sống đúng đắn hơn mỗi ngày.
Tôi và Nam chơi thân với nhau từ nhỏ. Cậu ấy hiền lành, học giỏi môn Tự nhiên, còn tôi lại khá lém lỉnh và giỏi các môn Xã hội. Chúng tôi thường bổ trợ cho nhau trong học tập. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu không có kỳ thi học kì II năm lớp 9 năm đó.
Trước kỳ thi, tôi mải mê chạy theo các hoạt động ngoại khóa mà xao nhãng việc học, đặc biệt là môn Toán. Khi nhận ra mình không đủ kiến thức để đạt điểm cao, tôi đã nảy ra một ý định sai lầm: nhờ Nam giúp đỡ trong phòng thi. Dù Nam ban đầu rất ngần ngại, vì sợ vi phạm quy chế thi và ảnh hưởng đến cả hai, nhưng trước sự nài nỉ và có phần trách móc của tôi, cậu ấy đành miễn cưỡng đồng ý.
Vào ngày thi môn Toán, tôi ngồi ngay sau Nam. Khi giám thị không chú ý, tôi liên tục ra hiệu và Nam đã cố gắng viết đáp án ra giấy nháp để tôi nhìn theo. Chúng tôi cứ nghĩ mọi chuyện trót lọt. Nhưng không ngờ, hành vi gian lận của chúng tôi đã bị giám thị phát hiện. Cả hai chúng tôi đều bị lập biên bản, đình chỉ thi môn đó.
Khi về đến nhà, tôi vừa sợ hãi vừa xấu hổ. Nhưng điều khiến tôi đau lòng hơn cả là thái độ thất vọng của bố mẹ Nam và sự im lặng, buồn bã của chính người bạn thân. Nam vốn là học sinh gương mẫu, chưa từng mắc sai lầm. Vì tôi, thành tích học tập và danh dự của cậu ấy bị ảnh hưởng nặng nề. Hơn nữa, vì bị đình chỉ thi, điểm tổng kết môn Toán của chúng tôi đều rất thấp, ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả cuối năm.
Sau sự việc đó, tôi nhận ra sai lầm của mình không chỉ là hành vi gian lận nhất thời, mà là sự ích kỷ, chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân mà không màng đến hậu quả cho người khác, nhất là người bạn thân tin tưởng mình. Tôi đã đánh đổi tình bạn chân thành lấy một chút lợi ích hão huyền.
Tôi đã chủ động tìm gặp Nam, nói lời xin lỗi chân thành nhất. May mắn thay, Nam không trách tôi, chỉ mong tôi hiểu ra bài học. Chúng tôi cùng nhau đối mặt với hậu quả, cùng nhau cố gắng học tập để sửa sai trong kỳ thi lại.
Trải nghiệm mắc sai lầm này là một bài học đắt giá mà tôi sẽ không bao giờ quên. Nó dạy tôi về tinh thần trách nhiệm, sự trung thực và quan trọng hơn cả là biết trân trọng tình bạn. Sai lầm có thể khiến ta vấp ngã, nhưng nếu biết nhìn nhận và sửa chữa, nó sẽ là bước đệm vững chắc giúp ta trưởng thành và sống tốt đẹp hơn.
Những lỗi lầm sẽ giúp mỗi người nhận ra bài học quý giá cho bản thân. Từ đó, chúng ta biết sửa sai, hoàn thiện để trở nên tốt đẹp hơn.
Tôi và Linh là hai người bạn thân thiết. Chúng tôi thường chia sẻ cho nhau rất nhiều chuyện. Một hôm, sau giờ ra chơi đầu giờ chiều, tôi phát hiện ra mình đã bị mất một số tiền ở để ở trong cặp. Đây là số tiền mà bố mẹ đã cho tôi để đóng tiền học thêm Toán. Chính vì vậy, tôi cảm thấy vô cùng lo lắng và sợ hãi. Tôi nghĩ lại trong khi mình ra khỏi lớp thì trong lớp còn có những ai. Và tôi chợt nhớ ra lúc đó Linh vẫn còn ở trong lớp.
Tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ Linh vì tôi đã kể cho bạn nghe về việc mang tiền đi đọc học. Cuối tiết học, tôi có lên báo cáo với cô giáo và nhờ cô giúp đỡ. Cô đã bắt đầu cuộc “truy tìm kẻ trộm” bằng nhiều cách nhưng vẫn không tìm ra thủ phạm. Trong suốt khoảng thời gian còn lại, Linh có hỏi han tôi nhưng tôi tìm cách né tránh, không trả lời. Có lẽ Linh cũng cảm nhận được rằng tôi đang nghi ngờ bạn ấy. Cuối cùng, cô yêu cầu cả lớp đặt những đồ dùng cá nhân lên bàn để cô kiểm tra. Khi cô kiểm tra đến tôi thì phát hiện ra một chiếc phong bì trong túi của chiếc áo khoác. Đó chính là chiếc phong bì đựng số tiền đã mất. Tôi chợt nhớ ra trước khi đi học mình đã để vào đó thay vì để trong cặp.
Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ rồi lên tiếng xin lỗi cô giáo và cả lớp. Nhưng lúc này, người tôi cảm thấy có lỗi nhất lại chính là Linh. Hết giờ học, tôi không đợi Linh cùng về như mọi khi mà về cố ý về trước. Trên đường về, tôi suy nghĩ lại hành động của mình ngày hôm nay, tôi rất hối hận và tự nhủ ngày mai sẽ đến xin lỗi Linh.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp thật sớm. Khi thấy Linh đến, tôi lại gần để xin lỗi bạn. Thật may, Linh không giận. Tôi như được thờ phào nhẹ nhõm.
Mỗi một lỗi lầm đều sẽ khiến chúng ta thêm trưởng thành hơn. Và lỗi lầm lần này khiến tôi rút ra được bài học quý giá cho bản thân.
Trong cuộc sống của mỗi người, ai cũng từng mắc sai lầm, và chính những sai lầm ấy giúp ta trưởng thành hơn. Em cũng không ngoại lệ. Một trong những trải nghiệm để lại ấn tượng sâu sắc nhất với em là lần mắc sai lầm chỉ vì mải chơi game. Khi đó, em còn là học sinh lớp 7, đang trong giai đoạn học tập căng thẳng nhưng lại bị cuốn hút bởi những trò chơi trên điện thoại. Ban đầu, em chỉ định chơi một chút để giải trí, nhưng dần dần, em dành hầu hết thời gian rảnh cho việc chơi game, từ sáng đến tối, bỏ bê việc học, làm bài tập và thậm chí là cả việc giúp đỡ bố mẹ.
Thầy cô nhắc nhở nhiều lần nhưng em vẫn không nghe, nghĩ rằng trò chơi chỉ là để vui và mình sẽ chơi có chừng mực. Thế nhưng, hậu quả đến rất nhanh. Điểm kiểm tra liên tục thấp, bài tập không hoàn thành, bạn bè và thầy cô đều tỏ ra thất vọng, còn bố mẹ thì lo lắng và nhắc nhở nhiều lần. Khi nhìn lại, em mới nhận ra mình đã lãng phí thời gian quý báu và bỏ qua nhiều điều quan trọng. Chính những giây phút thất bại và cảm giác hối hận ấy khiến em suy nghĩ nhiều và tự nhủ phải thay đổi. Em bắt đầu lên kế hoạch học tập nghiêm túc, phân chia thời gian hợp lý, chỉ chơi game sau khi hoàn thành bài tập và không để trò chơi chi phối cuộc sống.
Qua trải nghiệm này, em học được bài học quý giá: mọi việc đều cần có giới hạn và sự tự chủ. Nếu không biết kiểm soát bản thân, những thú vui tưởng chừng vô hại cũng có thể gây ra hậu quả đáng tiếc. Sai lầm của em không chỉ khiến em trưởng thành hơn mà còn giúp em biết trân trọng thời gian, học tập chăm chỉ và ý thức hơn về trách nhiệm của bản thân. Giờ đây, khi nghĩ lại, em thấy may mắn vì đã nhận ra sai lầm kịp thời và biết cách điều chỉnh, để từ đó ngày càng hoàn thiện mình hơn.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
69449 -
55042
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
45929 -
Hỏi từ APP VIETJACK44118
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
43394
