Viết bài văn nghị luận phân tích (400chữ), đánh giá chưa đề về một số nét đặc sắc về nghệ thuật của truyện thần gió
Quảng cáo
3 câu trả lời 302
Phân tích nét đặc sắc về nghệ thuật của truyện “Thần Gió”
Truyện “Thần Gió” là một trong những tác phẩm tiêu biểu thuộc loại truyện dân gian thần thoại, phản ánh trí tưởng tượng phong phú và cách nhìn tự nhiên, nhân văn của người xưa. Bên cạnh nội dung sâu sắc về nguồn gốc và sức mạnh của gió, tác phẩm còn gây ấn tượng bởi nhiều nét nghệ thuật đặc sắc.
Trước hết, nghệ thuật tưởng tượng và hư cấu là yếu tố nổi bật nhất. Người xưa đã nhân hóa hiện tượng tự nhiên – gió – thành một vị thần có tính cách, hành động và cảm xúc như con người, giúp người đọc dễ hình dung, đồng thời thể hiện niềm tin của con người vào sức mạnh thiên nhiên. Tác giả dân gian không miêu tả gió bằng lý giải khoa học mà bằng những hình ảnh kỳ ảo, tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt cho câu chuyện.
Thứ hai, truyện sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh và biểu cảm, kết hợp giữa yếu tố kì ảo và hiện thực. Những lời kể mang tính truyền miệng, giản dị mà sinh động, giúp người đọc cảm nhận được sự gần gũi giữa thần linh và con người. Cách kể chuyện tự nhiên, mạch lạc, xen lẫn những chi tiết bất ngờ đã góp phần làm cho cốt truyện hấp dẫn và dễ nhớ.
Cuối cùng, nghệ thuật nhân hóa và biểu tượng được sử dụng khéo léo. Thần Gió không chỉ tượng trưng cho hiện tượng thiên nhiên mà còn mang ý nghĩa nhân sinh – ca ngợi sức mạnh, tinh thần tự do và khát vọng của con người muốn chinh phục tự nhiên.
Tóm lại, với trí tưởng tượng phong phú, ngôn ngữ nghệ thuật sinh động và ý nghĩa biểu tượng sâu sắc, truyện “Thần Gió” không chỉ giải thích hiện tượng thiên nhiên mà còn thể hiện tư duy sáng tạo, trí tuệ và tâm hồn giàu cảm xúc của người dân lao động xưa.
BÀI VĂN NGHỊ LUẬN VỀ NÉT ĐẶC SẮC VỀ NGHỆ THUẬT CỦA TRUYỆN "THẦN GÓI"
Truyện "Thần gió" là một tác phẩm văn học đặc sắc, mang đậm giá trị nghệ thuật. Một trong những nét nổi bật của truyện là cách tác giả xây dựng câu chuyện mang tính huyền ảo, kết hợp giữa yếu tố thần thoại và hiện thực một cách tinh tế. Tác phẩm sử dụng hình ảnh tượng trưng, biểu tượng để thể hiện các ý nghĩa sâu sắc, qua đó tạo nên sức hút đặc biệt cho người đọc.
Nét đặc sắc thứ hai là nghệ thuật xây dựng nhân vật. Nhân vật trong truyện được khắc họa sinh động, có chiều sâu tâm lý. Nhân vật chính không chỉ đơn thuần là người kể chuyện mà còn mang trong mình những suy nghĩ, cảm xúc phong phú, góp phần thể hiện chủ đề của truyện một cách rõ nét. Cách tác giả miêu tả tâm lý nhân vật qua các chi tiết nhỏ, tinh tế đã góp phần tạo nên sức sống và chiều sâu cho tác phẩm.
Thêm vào đó, nghệ thuật sử dụng ngôn ngữ trong truyện rất đặc sắc. Ngôn ngữ vừa giản dị, mộc mạc nhưng lại đầy biểu cảm, tạo nên không khí huyền ảo, kỳ bí. Các hình ảnh mô tả tự nhiên, các câu chuyện truyền thuyết đan xen một cách tinh tế, giúp người đọc dễ dàng hình dung và cảm nhận được không khí của câu chuyện.
Tổng thể, "Thần gió" là một tác phẩm có nghệ thuật kể chuyện đặc sắc, kết hợp giữa yếu tố huyền ảo và hiện thực, sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, nhân vật sống động, góp phần thể hiện rõ nét các chủ đề về cuộc sống, về lòng tin và sức mạnh của tự nhiên. Chính những đặc sắc này đã khiến tác phẩm trở thành một trong những truyện hấp dẫn và để lại nhiều ấn tượng sâu đậm trong lòng người đọc.
Có lẽ, những bí ẩn về thiên nhiên vẫn là một câu hỏi lớn đối với con người thời cổ. Chính vì vậy, họ đã sáng tạo nên các câu chuyện để trả lời cho những thắc mắc của bản thân. Đọc truyện "Thần Trụ trời", ta thấy được cách phân chia bầu trời và mặt đất. Đọc "Prô-mê-tê và loài người", ta được giải đáp về cách các vị thần tạo ra muôn vật và loài người. Không giống hai tác phẩm trên, truyện "Đi san mặt đất" lại là những lí giải đơn giản về quá trình loài người chung lòng, góp sức san phẳng mặt đất để làm ăn mà không có sự xuất hiện của các vị thần. Truyện gây ấn tượng bởi những đặc sắc trong chủ đề và hình thức nghệ thuật.
Truyện "Đi san mặt đất" có chủ đề viết về quá trình khai hoang và cải tạo tự nhiên của người Lô lô xưa, quá trình này cần có sự giúp sức của tất cả mọi người lúc bấy giờ. Người Lô Lô xưa đã có những nhận thức khá nguyên sơ, đơn giả về thế giới vũ trụ, đồng thời họ cũng có ý thức trong việc cải tạo thế giới sống quanh mình Khi Trái Đất vẫn còn hoang sơ thì người xưa đã cùng nhau đi trình khai hoang và cải tạo tự nhiên. Đó là thời gian không thể xác định, mà người cổ xưa chỉ biết là:
"Ngày xưa, từ rất xưa...
Người già không nhớ nổi
Mấy năm mấy nghìn đời
Ngày xưa từ rất xưa...
Người trẻ không biết tới
Mấy nghìn, mấy vạn năm"
Mốc thời gian không cụ thể khiến chúng ta không thể biết chính xác đó là thời điểm nào. Khoảng thời gian ấy xưa đến mức người già cũng không thể nhớ nổi, người trẻ thì lại chẳng thể biết tới. Và cuộc sống con người lúc bấy lại thật đơn giản. Trước khi đi san mặt đất, con người vẫn sống chung, ở chung và ăn chung với nhau. Người Lô Lô xưa đã biết tận dụng điều kiện tự nhiên để trồng bắp, lấy nước uống từ "bụng đá" "Trồng bắp trên núi cao/ Uống nước từ bụng đá". Tuy nhiên, sống trong không gian hoang sơ, thiếu thốn khi "Bầu trời nhìn chưa phẳng/ Mặt đất còn nhấp nhô" nên con người thời cổ đã khẩn trương cùng nhau đi tái tạo thế giới.
Để có thể san phẳng mặt đất, san phẳng bầu trời thì người Lô Lô đã biết tận dụng sức mạnh của các loài vật xung quanh lúc bấy giờ:
"Kiếm con trâu sừng cong
Chọn con trâu sừng dài"
Họ kiếm những con trâu sừng phải cong, phải dài vì đây là những con trâu khỏe, trâu tốt. Chúng đi cày bừa san đất mà không quản gì mệt nhọc. Có sức giúp đỡ của chúng thì công cuộc cải tạo mặt đất của người Lô Lô xưa chẳng mấy chốc mà thành. Thế nhưng công việc san phẳng mặt đất, san phẳng bầu trời là công việc chung của muôn loài nên con người đã đi chuột chũi cóc, ếch. Đáp lại lời kêu gọi của người Lô Lô xưa, các con vật đều tìm cớ trốn tránh, thoái thác. Không thể trông cậy vào chúng, con người đã tập hợp sức mạnh của nhau để cải tạo thiên nhiên "Giống nào cũng không đi/ Người gọi nhau làm lấy". Truyện "Đi san mặt đất" của người Lô Lô không chỉ đơn thuần là lời lí giải về sự bằng phẳng của mặt đất và bầu trời mà còn phản ánh nhận thức của người Lô Lô xưa về quá trình tạo lập thế giới. Theo cách lí giải của họ, để có được mặt đất, bầu trời bằng phẳng như ngày nay thì người Lô Lô xưa đã phải đi san mặt đất. Con người đã tự biết tập hợp sức mạnh của cộng đồng để chung tay thực hiện công việc. Và qua đây, ta thấy được con người trong buổi sơ khai đã có ý thức trong việc cải tạo thiên nhiên để phục vụ cho cuộc sống của chính mình.
Không chỉ độc đáo ở chủ đề, truyện "Đi san mặt đất" còn có những đặc sắc ở khía cạnh nghệ thuật. Người Lô Lô xưa đã sáng tạo truyện thần thoại bằng hình thức thơ ca với giọng điệu vui tươi, nhí nhảnh tạo cảm giác thích thú cho người đọc.
Bên canh đó, truyện còn sử dụng biện pháp nhân hóa cùng với ngôn ngữ giản dị, giàu hình ảnh. Các con vật được nhân hóa có những cử chỉ giống con người đã giúp cho chuyện trở nên sinh động hơn. Người Lô Lô xưa đã sử dụng ngôn ngữ gần gũi, giản dị giúp cho bạn đọc ở mọi lứa tuổi dễ dàng tiếp nhận truyện.
"Đi san mặt đất" là một trong những truyện thần thoại đặc sắc của người Lô Lô. Truyện đã thể hiện những lí giải nguyên sơ của người xưa về vũ trụ, về thế giới qua thể thơ năm chữ kết hợp sử dụng các biện pháp nghệ thuật. Qua câu chuyện, ta càng thêm ấn tượng với trí tưởng tượng của người xưa trong việc sáng tạo những giá trị văn hóa dân gian.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK209997
-
Hỏi từ APP VIETJACK158451
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
135621 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
70479 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
47693 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
36870 -
Hỏi từ APP VIETJACK34477
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
34143
