Quảng cáo
2 câu trả lời 274
Bài thơ "Tiếng đàn bầu" của nhà thơ Viễn Phương có cách gieo vần đặc trưng, góp phần tạo nên nhịp điệu và cảm xúc cho bài thơ.
- Dưới đây là cách gieo vần trong khổ 1 và khổ 2:
- Khổ 1:
Tôi nghe tiếng đàn bầu qua cầu
Nghe tiếng đàn buồn, tiếng đàn dài
Tiếng ai thổi sáo, tiếng ai hát
Lời ai gọi đò giữa trời mây?
+ Ở khổ này, vần được gieo theo kiểu vần liền (vần chân) và chủ yếu là vần "âu" ở câu 1 với "dài" ở câu 2 (vần tương phản, gần giống về âm cuối).
+ Câu 3 và câu 4 gieo vần "át" và "ây", tạo sự linh hoạt trong nhịp điệu.
+ Tổng thể khổ 1 không theo một quy luật vần cứng nhắc mà tạo sự nhẹ nhàng, tự nhiên như tiếng đàn bầu vang vọng.
Khổ 2:
Tiếng đàn bầu, tiếng đàn ai gọi
Gọi nỗi niềm xưa sâu trong lòng
Tôi nghe tiếng đàn bầu ngân nga
Khúc hát ru hời, tiếng lòng quê hương.
+ Ở khổ 2, các câu 1 và 3 gieo vần bằng "i" hoặc âm gần như nhau trong từ "gọi" và "nga".
+ Câu 2 và 4 kết thúc bằng âm "ong" và "ương", tạo cảm giác âm vang, kéo dài.
+ Cách gieo vần này làm nổi bật cảm xúc, sự sâu lắng của tiếng đàn bầu.
Trong khổ 1 và 2 của bài thơ "Tiếng đàn bầu", tác giả sử dụng cách gieo vần chân liên tiếp và gián cách, kết hợp với các âm cuối từ ngữ có vần "au", "a" tạo ra âm hưởng ngân dài, vang xa, mang tính nhạc, thể hiện sự da diết, tha thiết của tiếng đàn.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
103198
-
Hỏi từ APP VIETJACK78870
-
Hỏi từ APP VIETJACK71786
-
Hỏi từ APP VIETJACK60081
-
Hỏi từ APP VIETJACK45961
-
36820
