phân tích cậu bé sinh trong tác phẩm chín điểm
Quảng cáo
4 câu trả lời 1734
Truyện ngắn Chín điểm của nhà văn Nguyễn Quang Sáng là một tác phẩm giàu ý nghĩa, vừa mang tính hiện thực, vừa đậm chất nhân văn. Trong tác phẩm, hình ảnh cậu bé – người học trò nhỏ – hiện lên hồn nhiên, trong sáng nhưng lại chứa đựng bao nỗi niềm, gợi cho người đọc nhiều suy nghĩ sâu xa về tuổi thơ, về khát vọng và cả sự mất mát do chiến tranh, cuộc sống khắc nghiệt gây ra.
Cậu bé trong truyện là một học sinh chăm chỉ, thông minh. Em khao khát được học tập, được khẳng định mình qua con điểm chín. Niềm vui, nỗi buồn của em gắn liền với những con số trong vở, với thành tích học tập mà em luôn mong được cha mẹ và thầy cô ghi nhận. Chính sự trong sáng ấy đã làm cho hình ảnh nhân vật trở nên gần gũi, gợi nhớ đến tuổi thơ của mỗi chúng ta – cái tuổi luôn lấy những “chín điểm, mười điểm” để làm niềm vui, làm động lực.
Thế nhưng, ẩn sau niềm vui ngây thơ ấy lại là một nỗi buồn thầm lặng. Cậu bé thiếu vắng sự quan tâm, sẻ chia từ người cha, và đôi khi cả từ người mẹ. Điểm số đáng lẽ phải mang lại sự khen ngợi, khích lệ thì lại trở thành nỗi khát khao chưa được đáp lại. Hình ảnh cậu bé cầm tờ giấy điểm, lòng tràn đầy mong đợi rồi hụt hẫng trước sự thờ ơ của người lớn, đã khiến người đọc xót xa. Ở đây, nhà văn Nguyễn Quang Sáng không chỉ kể về một đứa trẻ ham học, mà còn phản ánh hiện thực: chiến tranh, khó khăn cuộc sống đã khiến cha mẹ nhiều khi vô tình bỏ quên thế giới tinh thần của con.
Cậu bé vì thế vừa hồn nhiên vừa đáng thương. Niềm vui bé nhỏ với “chín điểm” trở thành biểu tượng cho khát vọng được công nhận, được yêu thương của trẻ thơ. Khi phân tích nhân vật này, ta không chỉ thấy một cậu học trò nhỏ, mà còn thấy được tiếng lòng của biết bao đứa trẻ khác trong xã hội: khát khao tình cảm, khát khao sự quan tâm, khát khao được sẻ chia niềm vui học tập.
Với ngôn ngữ giản dị, chân thành, Nguyễn Quang Sáng đã xây dựng nên một nhân vật rất đời thường nhưng giàu sức lay động. Cậu bé trong Chín điểm chính là tấm gương soi chiếu để người lớn nhìn lại cách họ yêu thương và đồng hành cùng con cái. Tác phẩm không chỉ gợi lên tình cảm thương xót, đồng cảm mà còn nhắc nhở về trách nhiệm của gia đình, xã hội đối với trẻ em.
Kết lại, nhân vật cậu bé trong truyện Chín điểm hiện lên hồn nhiên, trong sáng, đáng yêu nhưng cũng đầy xót xa. Đó là tiếng nói chân thành của tuổi thơ – vừa khao khát tri thức, vừa mong chờ sự quan tâm của người thân. Nhân vật này đã làm nên giá trị nhân văn sâu sắc của truyện, để lại trong lòng người đọc những dư âm khó quên.
* Giới thiệu về tác phẩm và nhân vật:
“Chín điểm” là một vở kịch ngắn, nổi tiếng của nhà văn Lưu Quang Vũ, phản ánh cuộc sống của một gia đình nông thôn Việt Nam trong hoàn cảnh khó khăn. Trong đó, cậu bé sinh là nhân vật trung tâm, đại diện cho những ước mơ, khao khát, cũng như hiện thực phũ phàng của đời sống con người ở nông thôn.
* Phân tích cậu bé sinh:
- Hình ảnh tượng trưng cho thế hệ trẻ:
+ Cậu bé sinh là hình ảnh đại diện cho thế hệ trẻ, những người được sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn, nghèo khổ nhưng mang trong mình sự ngây thơ, hi vọng và khát vọng đổi đời.
+ Cậu bé tượng trưng cho sự sống, tương lai của gia đình và xã hội.
- Tính cách và tâm lý:
+ Cậu bé mang tính cách ngây thơ, hồn nhiên, thể hiện qua những suy nghĩ và hành động giản dị, chân thành.
+ Cậu bé cũng bộc lộ sự bất lực và cô đơn khi phải đối mặt với hiện thực tàn khốc, đói nghèo, áp lực gia đình và xã hội.
+ Qua cậu bé, tác giả khắc họa tâm trạng mâu thuẫn giữa ước mơ và thực tại, giữa khát vọng được sống tốt hơn và sự nghiệt ngã của cuộc sống.
- Vai trò trong tác phẩm:
+ Cậu bé sinh là trung tâm của câu chuyện, tạo nên nút thắt và xung đột trong kịch bản.
+ Qua số phận và suy nghĩ của cậu, tác giả phản ánh hiện thực xã hội, đặc biệt là cuộc sống của người nông dân trong thời kỳ khó khăn.
+ Cậu bé cũng là hình tượng mang tính biểu tượng, thể hiện tiếng nói của thế hệ tương lai đang bị đe dọa bởi nghèo đói và bất công.
- Thông điệp và ý nghĩa:
+ Cậu bé sinh gợi lên sự cảm thông, thương cảm của người đọc, người xem đối với những mảnh đời bé nhỏ, bất hạnh.
+ Tác phẩm thông qua cậu bé truyền tải thông điệp về sự cần thiết phải quan tâm, chăm sóc đến thế hệ trẻ, cũng như sự thay đổi để cuộc sống tốt đẹp hơn.
* Tổng kết:
- Cậu bé sinh trong “Chín điểm” không chỉ là một nhân vật đơn thuần mà còn là biểu tượng cho thế hệ trẻ trong xã hội nông thôn Việt Nam, mang trong mình những ước mơ, khát vọng sống nhưng bị đè nén bởi nghèo đói và hoàn cảnh khó khăn. Qua nhân vật này, nhà văn Lưu Quang Vũ đã thành công trong việc thể hiện hiện thực xã hội và gửi gắm thông điệp nhân văn sâu sắc về cuộc sống.
Tác phẩm “Chín điểm” của Phạm Hổ là một truyện ngắn giàu ý nghĩa giáo dục, nhân văn sâu sắc. Trong đó, nhân vật cậu bé sinh (tức là cậu học sinh trong truyện) là trung tâm, đại diện cho hình ảnh của một học sinh giàu lòng tự trọng, có ý thức học tập và đạo đức đáng trân trọng. Dưới đây là phân tích nhân vật cậu bé sinh trong truyện:
🔍 1. Hoàn cảnh xuất hiện của cậu bé
Câu chuyện bắt đầu từ một tình huống tưởng như rất đơn giản: một cậu bé đi tìm thầy giáo cũ để “trả lại điểm”.
Câu nói này nghe có vẻ lạ lùng, nhưng lại là điểm khởi đầu cho hành động trung thực và đầy bản lĩnh của cậu học trò.
Cậu bé xuất hiện với vẻ ngoài “lấm tấm mồ hôi”, “mặt đỏ gay”, cho thấy em đã vượt nắng gắt, đi một đoạn đường xa để gặp thầy giáo. Điều này cho thấy sự quyết tâm và ý thức trách nhiệm cao dù việc làm ấy không ai bắt buộc em phải làm.
🧠 2. Nhân vật có lòng trung thực, ý thức đạo đức cao
Cậu bé đến gặp thầy giáo cũ để “xin trả lại điểm 9” vì:
Em cho rằng: bài kiểm tra hôm đó đáng lẽ chỉ được 6 điểm.
Trong lớp hôm đó thầy không trực tiếp chấm mà “một anh học trò lớn chấm hộ” nên có thể chấm sai.
→ Điều này cho thấy cậu bé có tinh thần trung thực tuyệt đối. Em không chấp nhận hưởng lợi từ sai sót của người khác, dù điều đó không ai phát hiện, không ai ép buộc.
Cậu nói:
"Nếu cháu cứ để như vậy mãi, thì cháu thấy nó cứ khó chịu làm sao ấy!"
→ Đó là lương tâm và lòng tự trọng lên tiếng. Cậu bé không yên tâm khi mình nhận điểm cao không xứng đáng, và chủ động sửa chữa điều đó, dù hành động ấy có vẻ “ngược đời”.
💡 3. Cậu bé là tấm gương sáng cho lòng tự trọng và trung thực
Trong thời đại ngày nay, khi nhiều học sinh có thể bị cuốn theo điểm số, bệnh thành tích, thì hành động của cậu bé là tấm gương đáng quý.
Em không chạy theo danh hão, không “vui mừng” với điểm 9 nếu nó không phản ánh đúng thực lực của mình.
⇒ Cậu bé khiến người đọc — đặc biệt là học sinh — suy ngẫm sâu sắc về giá trị thực của học tập: không phải để có điểm cao, mà là để rèn luyện bản thân, trung thực, sống đúng với lương tâm.
📚 4. Đánh giá chung về nhân vật
Dù chỉ xuất hiện trong một truyện ngắn, cậu bé để lại ấn tượng mạnh mẽ bởi những đức tính đáng quý:
Trung thực
Tự trọng
Có trách nhiệm
Biết sửa sai
Cậu là đại diện cho những học sinh sống có lý tưởng, trọng sự thật và không gian dối, là một bài học đạo đức nhẹ nhàng mà sâu sắc.
✅ Kết luận:
Cậu bé trong truyện ngắn “Chín điểm” là hình tượng đẹp về một người học trò có đạo đức, có lòng tự trọng và trung thực. Hành động “trả lại điểm” của em không chỉ giản dị mà còn mang ý nghĩa lớn, nhắc nhở mỗi chúng ta — đặc biệt là học sinh — rằng: giá trị của một con người không nằm ở điểm số cao hay thấp, mà nằm ở chính sự trung thực và lương tâm trong sáng.
Nếu bạn cần mình mở rộng đoạn phân tích này thành bài văn hoàn chỉnh, hoặc muốn viết theo hướng nghị luận đạo đức từ câu chuyện, mình có thể giúp thêm.
nội dung đây nhé
Tại sao cậu Quỳnh cậu ấy lại cứ thuộc bài nhiều hơn mình? Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, Sinh ức lắm. Không phải ức cậu Quỳnh, mà ức cho cái lúc thầy giáo gọi lên đọc bài lại phải đứng... ngây như phỗng kia!
Càng học lên lớp trên, càng có nhiều bài phải đọc thuộc mà không được nhìn vào sách. Nhìn sách hay không nhìn sách thì cũng vẫn là cái bài ấy thôi chứ gì? Nếu Sinh là thầy giáo, Sinh sẽ cho tất cả học trò, đứa nào cũng được nhìn vào sách mà đọc. Như vậy, hết ngay những đứa không thuộc bài.
Nghĩ vậy cho nó đỡ phân ê mặt đấy thôi, chứ Sinh thừa hiểu rằng: đi học mà bài nào cũng nhìn vào sách như thế thì còn gọi là học bài thế nào được.
Thực ra, đọc bài như kiểu cậu Quỳnh, thích thật. Lần nào cậu ấy cũng được tám điểm trở lên. Nom Quỳnh đứng đọc bài sao mà Sinh thèm thế. Cậu ta cừ thật đấy. Lúc đọc, hai mắt Quỳnh nhìn hơi chếch về phía bảng đen, hai tay buông tự nhiên như các chú bộ đội đứng ở tư thế nghỉ, nom rất chững chạc. Hễ gặp phải chỗ nào hơi quên, Quỳnh liền chớp mắt lia lịa. Chớp đến đâu, cậu ta nhớ ra đến đấy mới lạ chứ. Thật là chả bù cho Sinh. Lúc lên đọc bài, có hai cái tay, Sinh cũng không biết bỏ vào đâu. Một bận Sinh thọc tay vào túi quần, thầy giáo bắt bỏ ra. Chính vì cái tay ấy mà hôm đó Sinh không thuộc bài. Mặt mũi Sinh lúc ấy có gì là lạ đâu mà các bạn nhìn kỹ thế không biết. Đã vậy, các cậu ấy còn thì thà thì thào với nhau cái gì, làm Sinh càng thêm luống cuống.
Vừa thẹn, vừa bực mình, Sinh đâm ra hăng hái. Sinh quyết tâm phải làm được như bạn Quỳnh. Bạn ấy học lớp một, mình cũng là học sinh lớp một, tại sao mình lại thua. Sinh thầm mong thầy giáo gọi Quỳnh đọc bài luôn để Sinh làm theo. Sinh còn để ý bắt chước Quỳnh rất nhiều thứ. Thấy Quỳnh mặc áo sơ-mi lúc nào cũng cho vào trong quần, Sinh cũng nhét áo vào quần. Thấy vở Quỳnh bọc giấy báo, Sinh cũng bắt chước. Hình như tất cả những việc làm ấy đều giúp cho Sinh học dễ thuộc bài và đọc giỏi chăng? Sinh cho rằng có thể như thế. Chỉ có cái này là Sinh không làm theo: Quỳnh hay khịt mũi và hay cáu gắt với bạn. Khịt mũi có gì là hay đâu. Mình không có bệnh thì việc quái gì phải khịt mũi cho nó khổ? Còn như cáu gắt với bạn thì sai quá là sai rồi, có hay ho gì mà bắt chước!
°
Về nhà, Sinh đóng kín tất cả cửa lại để tập đọc bài như Quỳnh đọc. Sinh giả làm thầy giáo, gọi:
- "Em Sinh! Lên đọc bài".
Sinh liền thưa:
- "Dạ!" - y như thật rồi mang vở lên. Sinh đứng một lúc, làm đủ các động tác như Quỳnh làm. Tất cả mọi cái, Sinh theo đúng hết. Chỉ nguyên mỗi một điều này là Sinh chưa thực hiện được: hễ buông quyển sách giáo khoa ra là Sinh không thể nào đọc thêm được một câu nào. Sinh đành phải vùa nhìn sách, vừa đọc. Đọc như thế, mắt phải nhìn xuống chứ không nhìn lên như Quỳnh. Sinh chịu không thể nào học và đọc bài giống y như Quỳnh được. Cuối cùng, Sinh đành ngồi yên một chỗ, học đi học lại cho thật nhớ, thật thuộc. Có lẽ vì Sinh giả vờ đóng thầy giáo, rồi lại giả vờ đọc bài nên không thuộc chăng? Nếu thế thì cứ học thật là hơn. Tội quái gì mà giả vờ nữa nhỉ. Và, Sinh học thật, đọc to:
"Lũy tre xanh xanh
Làng tôi, làng anh
Cùng giống nhau nhỉ..."
Sinh đọc đi, đọc lại; đọc lại rồi đọc đi mãi. Tự nhiên Sinh nhớ dần, nhớ dần từng câu, cuối cùng thuộc hết cả bài mới lạ chứ. Bây giờ, chả cần phải giả vờ nữa. Sinh đặt quyển sách xuống bàn rồi đứng y như Quỳnh, đọc chẳng khác gì Quỳnh.
A ha! Thế là thuộc rồi. Thuộc y như cậu Quỳnh ấy. Khoái quá.
°
Sáng hôm sau, khác hẳn với mọi lần, Sinh dậy sớm. Chưa đến sáu giờ, Sinh đã cắp sách đi học. Chiếc bánh sắn của mẹ cho, Sinh chưa kịp ăn. Sinh chạy thẳng đến nhà Hảo. Hảo còn đương lúi húi xếp sách vở, Sinh đã giục toáng lên:
- Nhanh lên chứ cậu. Nhanh lên, tớ bảo cái này.
Tuy chưa hiểu là cái gì, nhưng thấy Sinh có vẻ hí hửng, Hảo cũng vội vã chạy theo.
Khi đã cùng nhau đi sóng đôi trên đường đến lớp, Sinh vung tay, hếch mũi về phía Hảo:
- Hôm nay, tớ sẽ đọc bài cho cậu xem. Đọc y như cậu Quỳnh ấy.
Hảo chưa hiểu là Sinh muốn nói gì, nên cứ mở tròn đôi mắt một mí ra, hỏi lại:
- Cậu đọc bài í à?
- Ừ.
- Như cậu Quỳnh à?
- Ừ... Ừ!
- Sao lại như cậu Quỳnh?
- À, đọc theo kiểu của cậu ấy mà!
Nói rồi, Sinh đứng sững ngay lại, giúi cái cặp vào tay Hảo:
- Cầm lấy, tớ đọc cho mà xem.
Chẳng cần phải đợi Hảo có đồng ý hay không, Sinh đứng sang một bên đường, hai tay buông thõng, nắm chặt thành hai quả đấm, mắt ngước lên trời và "mở máy" luôn:
"Lũy tre xanh.
Lũy tre xanh xanh
Làng tôi, làng anh..."
Hảo ôm chặt lấy cả hai cái cặp, đứng nghe.
Đọc xong, Sinh hất hàm hỏi Hảo:
- Cậu xem, tớ có giống cậu Quỳnh không? Thuộc không?
Hảo gật lia lịa:
- Giống! Thuộc!
Mồm nói thì nói, song Hảo vẫn chưa hiểu Sinh làm cái trò ấy để làm gì. Sinh phải nói rõ ý định của mình cho Hảo nghe. Bấy giờ Hảo mới toét miệng cười:
- Hớ hớ!... Cậu tài nhỉ!
Đến giờ vào lớp, Sinh chờ bài học thuộc lòng. Sinh thấp thỏm đợi thầy giáo gọi đến tên mình mà mãi vẫn chưa thấy thầy giáo gọi. Một bạn, hai bạn... sắp sửa ba bạn rồi. Bây giờ, thầy mà chuyển sang bài mới là hết đọc. Sinh sốt ruột quá. Hảo ngồi cạnh Sinh, khẽ hích tay, bảo:
- Xung phong! Xung phong đi cậu!
Ờ, có như thế mới được đọc đấy. Bạn thứ hai đọc xong, thầy giáo cho bảy điểm. Sinh cuống cả lên. Lại bị Hảo hích cho một cái nữa, Sinh đứng bật dậy:
- Em... em ạ!
Thầy giáo ngửng lên:
- Em nào?... À Sinh, Sinh muốn đọc bài à?
Sinh nói líu cả lưỡi:
- Vâng... thưa thầy... Vâng, em ạ!
Thầy giáo cho Sinh đọc. Sinh vớ ngay quyển Học tính. Thầy giáo khẽ nhắc:
- Sinh cầm nhầm sách rồi. Mang vở lên chứ em.
Sinh thẹn đỏ cả tai. Lúc đứng quay mặt về phía các bạn, tim Sinh đập thình thình. Sinh thọc luôn tay vào túi quần, sờ phải cái bánh sắn, Sinh vội rút tay ra. Không được cho tay vào túi cơ mà! Sinh toát cả mồ hôi, đứng ngay như phỗng. Thầy giáo lại khẽ nhắc:
- Em Sinh bắt đầu đọc bài.
Thế là Sinh đọc ngay. Đọc một hơi rất thuộc. Vừa đọc Sinh vừa nhìn Hảo. Cậu ta đưa tay lên mặt bàn vỗ hờ hờ ra vẻ hoan hô. Sinh phấn khởi, đọc càng dõng dạc.
Thầy giáo cho Sinh chín điểm. Sinh sướng quá! Tí nữa thì Sinh nhảy cẫng lên. Có thế chứ!
Đến giờ ra chơi, Sinh kéo tuột Hảo ra một chỗ, hỏi:
- Tớ có giống... không cậu?
Hảo lắc đầu, cười hì hì:
- Chả giống. Hí hí... Nom cậu buồn cười lắm.
Sinh đứng đực cả mặt ra.
- Sao? Không giống thật à?
- Ừ. Cậu vừa đọc vừa nghiêng bên này, nghiêng bên kia như các chị văn công đang hát ấy. Hí hí! Hay lắm cơ!
Hảo cười, Sinh cũng cười theo. Mình đọc không giống cậu ấy mà cũng thuộc, lại được chín điểm nhỉ. Có lẽ cứ học thuộc bài đi, lúc ấy đứng kiểu nào cũng cứ là đọc một hơi không vấp chỗ nào. Sinh nghĩ bụng thế và thọc cả hai tay vào túi quần. Sinh ngạc nhiên lôi ra từ chiếc túi phía bên trái một cái cúc áo. Thì ra trong lúc đọc bài, Sinh đã rứt đứt cái cúc áo này lúc nào không biết. Tay kia, Sinh lôi cái bánh sắn ra. Chà, đói thật. Sinh bẻ cái bánh làm đôi, đưa cho Hảo một nửa:
- Chén đi! Tớ quên. Hì hì... thế là tớ thuộc bài rồi!
Chín điểm!
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
