Quảng cáo
4 câu trả lời 83
Bài văn: Một trải nghiệm đáng nhớ của em
Trong cuộc sống, ai cũng có những trải nghiệm thú vị và để lại nhiều kỷ niệm. Đối với em, trải nghiệm đáng nhớ nhất chính là lần đầu tiên em được tham gia vào một chuyến dã ngoại cùng lớp ở khu du lịch sinh thái.
Hôm đó, trời trong xanh, nắng vàng nhẹ trải khắp các con đường. Cả lớp em ai nấy đều háo hức, vui vẻ chuẩn bị hành trang cho chuyến đi. Khi tới nơi, em thực sự ngỡ ngàng trước cảnh đẹp thiên nhiên. Những hàng cây xanh mát rợp bóng, con suối trong veo róc rách chảy, từng đàn bướm bay lượn khắp nơi khiến em có cảm giác như lạc vào một khu vườn cổ tích.
Trải nghiệm khiến em nhớ nhất chính là lúc cùng các bạn tham gia trò chơi chèo thuyền. Ban đầu, em còn khá lo lắng vì sợ bị ngã xuống nước. Nhưng nhờ sự hướng dẫn nhiệt tình của thầy cô và các anh chị hướng dẫn viên, em dần bình tĩnh và tự tin hơn. Khi chiếc thuyền bắt đầu lướt nhẹ trên mặt nước, em cảm nhận được sự thư thái, bình yên, quên đi hết mọi lo lắng thường ngày.
Chuyến dã ngoại kết thúc bằng buổi liên hoan nhỏ. Cả lớp cùng nhau ngồi quanh bếp lửa, vừa ăn uống vừa kể chuyện, cười nói rôm rả. Ai cũng đều có những kỷ niệm riêng thật vui vẻ.
Trải nghiệm ấy đã giúp em hiểu thêm về tình bạn, tình thầy trò, biết thêm nhiều điều thú vị về thiên nhiên và cũng giúp em mạnh dạn hơn trong các hoạt động tập thể. Đó sẽ mãi là một ký ức đẹp trong tuổi học trò của em.
đây là một đoạn văn về trải nghiệm lần đầu tiên tham gia một cuộc thi và bài học rút ra:
Lần đầu tiên tôi đứng trên sân khấu trong cuộc thi hùng biện cấp trường vẫn còn in đậm trong tâm trí. Cảm giác hồi hộp, những ngón tay run rẩy bấu chặt vào tờ giấy đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, và ánh đèn sân khấu như muốn nuốt chửng mọi sự tự tin ít ỏi còn sót lại. Tôi đã chuẩn bị rất kỹ, dành hàng tuần để nghiên cứu đề tài, viết đi viết lại bài nói, và luyện tập trước gương đến mức thuộc lòng từng câu chữ. Thế nhưng, khoảnh khắc đối mặt với hàng trăm cặp mắt đổ dồn về phía mình vẫn khiến tôi chững lại. Dù bài nói không hoàn hảo như tôi tưởng tượng và giọng nói đôi lúc còn lạc đi vì lo lắng, tôi vẫn hoàn thành phần thi của mình. Kết quả cuối cùng, tôi không giành được giải cao nhất, nhưng điều tôi nhận lại còn quý giá hơn một danh hiệu: đó là bài học về sự dũng cảm và đối diện với nỗi sợ hãi. Tôi nhận ra rằng, điều quan trọng không phải là kết quả cuối cùng mà là việc dám bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân, dám thử sức và dám chấp nhận những thiếu sót của chính mình. Kể từ đó, tôi không còn quá sợ hãi khi phải đứng trước đám đông, và tôi hiểu rằng mỗi trải nghiệm, dù thành công hay chưa trọn vẹn, đều là một bước đệm vững chắc cho sự trưởng thành.
Một Thất Bại Đã Thay Đổi Cách Tôi Suy Nghĩ
Thất bại thường được nhìn nhận như một điều gì đó tiêu cực, nhưng với tôi, có một lần vấp ngã lại chính là bước ngoặt thay đổi hoàn toàn cách tôi nhìn nhận mọi thứ. Đó là vào năm lớp 9, khi tôi nhận kết quả kỳ thi học sinh giỏi môn Ngữ văn cấp tỉnh. Tôi đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào nó. Tôi yêu văn chương, đã dành hàng tháng trời miệt mài đọc sách, tìm tòi tài liệu, và viết không ngừng nghỉ. Tôi tự tin rằng mình đã nắm vững kiến thức và kỹ năng cần thiết. Vậy mà, khi danh sách được công bố, tên tôi không hề xuất hiện trong top những thí sinh đạt giải. Cảm giác thất vọng và hụt hẫng bao trùm lấy tôi. Tôi đã khóc rất nhiều, tự hỏi liệu những nỗ lực của mình có vô nghĩa hay không.
Ban đầu, tôi chìm đắm trong sự tự trách và đổ lỗi cho bản thân, cho đề thi, thậm chí là cho vận may. Tuy nhiên, sau những ngày ủ dột, tôi bắt đầu bình tâm nhìn lại. Tôi nhận ra rằng mình đã quá tập trung vào "kết quả" mà quên mất "quá trình". Tôi học vì danh hiệu, vì muốn chứng tỏ bản thân, chứ không phải vì niềm đam mê thực sự hay mong muốn khám phá chiều sâu của văn học. Tôi đã học vẹt nhiều hơn là suy ngẫm, đã viết theo khuôn mẫu hơn là thể hiện cá tính riêng. Chính sự thất bại đó đã đánh thức tôi. Tôi hiểu rằng giá trị của một cuộc hành trình không nằm ở đích đến duy nhất là vinh quang, mà nằm ở những kiến thức, kinh nghiệm và cả những bài học về sự kiên trì, khiêm tốn mà ta thu được trên đường đi. Từ đó, tôi học cách đón nhận thất bại không phải như một dấu chấm hết, mà là một dấu phẩy để tôi dừng lại, suy ngẫm, và thay đổi cách tiếp cận của mình, không chỉ trong học tập mà cả trong cuộc sống.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
54966
-
Hỏi từ APP VIETJACK45741
-
Hỏi từ APP VIETJACK44088
-
Hỏi từ APP VIETJACK43218
